Bố của Liễu Yên Nhi, cũng chính là gia chủ của nhà họ Liễu là Liễu Thành Gia phẫn nộ nói: “Ngồi xuống! Ăn cơm đi.”
“Một con rệp nhỏ tí không đáng để ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của chúng ta đâu.” Người nhà họ Liễu cư: đúng vậy, một đứa con rơi thôi mà, chẳng có sự che chở của nhà họ Diệp thì chẳng là cái thá gì cả, thậm chí đến tư cách ảnh hưởng đến tâm trạng bọn họ còn không có.
Liễu Yên Nhi bất lực, chỉ đành ngồi xuống bàn ăn cơm với khuôn mặt đầy oan ức.
Đợi đến khi ăn cơm xong, Liễu Thành Gia mới cất lời: “Yên Nhị, dẫn theo mấy người nữa đi dạy dỗ cậu ta cho tốt đi.”
“Là do nhà họ Liễu chúng ta chủ động từ.
hôn, chứ không phải do cậu ta từ hôn trước.”
Liễu Yên Nhi vội vã gật đầu: “Yên tâm đi bố, việc này cứ giao cho con là được.”
“Chỉ là một con chó, mà còn ôm mộng tưởng làm chủ thay chủ nhân, năm mơ đi”
Liễu Thành Gia: “Ừ, dạy dỗ xong rồi thì nhanh chóng về đây, đừng làm chậm trễ chuyện của gia tộc đấy”
Công ty truyền thông Huỳnh Thư.
“Diệp Huyền Tân, anh nói cho em biết, cái tin tức này là như thế nào vậy hả?” Từ Lam Khiết lấy điện thoại đưa cho Diệp Huyền Tân, cả mặt tràn ngập sự ghen tuông.
“Làm sao vậy?”
Diệp Huyền Tân hiếu kỳ nhận lấy chiếc điện thoại, nhìn lướt qua một cái, tức khắc đầu to như bò.
Cái này, đây là tin tức “Diệp Huyền Tân đã chủ động chấm dứt hôn ước với Liễu Yên Nhi của nhà họ Liễu”
Diệp Huyền Tân mơ hồ nhớ lại, bản thân quả thực có một vị hôn thê đã được sắp xếp.
Nhưng mà anh còn chưa bao giờ gặp mặt cô †a.
Nếu không phải lần này do Từ Lam Khiết nhắc đến cho anh, e rằng rất nhanh thôi anh cũng quên béng chuyện này luôn rồi Diệp Huyền Tân vội vàng giải thích: “Lam Khiết, em mà không nhäc đến chuyện này anh cũng quên luôn cả nó rồi đấy”
“Anh nghe người ta nhắc đến, hình như thật sự là anh có một người vợ chưa cưới đã định trước, nhưng mà từ trước đến giờ anh chưa từng gặp mặt cô ta, cũng chẳng từng công nhận thân phận vợ chưa cưới này của cô ta.”
Từ Lam Khiết nói: “Vậy tại sao lúc này anh lại đột nhiên nhớ ra để đi từ chối hôn ước đó rồi chứ?”
Diệp Huyền Tân: “Đó đâu phải là anh nói đâu, anh đoán là do có người nào đã cố ý tung tin đồn gây loạn đấy”
“Có thật vậy không?”
Diệp Huyền Tân: “Đương nhiên là thật rồi, anh đã bao giờ lừa em chưa hả?”
Sắc mặt của Từ Lam Khiết lúc này đây mới dần chuyển biến thành thoải mái: “Coi như anh biết điều vậy”
Diệp Huyền Tân cười nói: : “Lam Khiết, trong trái tim anh, em chính là người con gái đẹp đẽ nhất thế gian này rồi đấy”
“Mấy người dung tục khác ở ngoài kia ấy, chẳng lọt được vào mắt anh đâu.”
Khi anh đang nói, từ bên ngoài cửa vọng lại những tiếng đánh đập, chửi bới của một người phụ nữ.
Chuyện gì đây chứ?
Diệp Huyền Tân lập tức nắm chặt tay Lam Khiết bước ra ngoài.
Ở phòng khác của văn phòng, một cô gái đang đập phá văn phòng, kiêu căng ngạo mạn.
Nhân viên ở văn phòng đều tránh né cô ta thật xa, cả mặt đầy vẻ kinh hãi, không dám can ngăn.
Cô gái ấy người đeo vàng bạc, khí chất cao quý, xét về nhan sắc cũng có thể đọ được với Trình Hạ Vũ.
Nhưng mấy hành vi bạo lực này của cô †a quả thực khác xa một trời một vực với vẻ ngoài xinh đẹp kiêu sa ấy.
“Dừng tay lại!” Diệp Huyền Tân tức giận hét lên: “Cô là ai? Tại sao chạy đến chỗ chúng tôi gây loạn vậy hả?”
Cô gái ấy đáp lời: “Tôi là Liễu Yên Nhi của nhà họ Liễu đây”
“Nhanh kêu cái tên chó Diệp Huyền Tân ấy ra đây cho tôi”
Hóa ra cô ta là người mà Diệp Huyền Tân từ hôn, Liễu Yên Nhi đây sao?
Nhìn cái bộ dạng ấy của cô ta quả thực giống người không quen biết Diệp Huyền Tần, Từ Lam Khiết mới thở phào nhẹ nhõm.
Huyền Tân không lừa mình thật.
Diệp Huyền Tân lên tiếng: “Tôi chính là Diệp Huyền Tân mà cô đang muốn kiếm đây”
“Anh?”
Liễu Yên Nhi lướt mắt dò xét khắp người từ trên xuống dưới Diệp Huyền Tân, chế nhạo cười: “Ha ha, với cái bộ dạng tầm thường này của anh, tôi đoán đến một cô vợ cũng cưới không nổi đâu”
“Vậy mà anh lại dám công khai chấm dứt hôn ước với nhà họ Liễu chúng tôi ư? Đúng là chẳng biết tự lượng sức mình một chút nào cả Diệp Huyền Tân thờ ơ đáp: “Vậy cô chạy đến đây là muốn cầu xin tôi cưới cô ư?”
“Xin lỗi cô, cô không xứng được với tôi đâu”
Hơ! Liễu Yên Nhi trong chốc lát đã tức đến điên đầu.
Tôi là một cô chủ ngàn vàng, hào hoa phong nhã của nhà họ Liễu lại còn không xứng với một con chó hoang quê mùa này như anh ư?
Đây là sự sỉ nhục nhục nhã nhất đối với Liễu Yên Nhi!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...