Diệp Huyền Tần tiện tay lấy ra khẩu súng của Thành Trung, ném vào ngăn bàn.
“Phương Ngạn bị tình nghi ăn cắp vũ khí và bị đưa ra tòa án quân sự.”
Trộm cắp vũ khí, án quân sự … còn nặng hơn tội tử hình!
Dù sao, tử hình chỉ là giết chết một người, còn nói đến đến án quân sự phải liên lụy đến cả nhà!
Phương Ngạn gào khóc và bị sốc ngay tại chỗ!
Thành Trung: “Đã hiểu, lập tức hành động.”
Cấp dưới vội vàng hành động, người thì khống chế tội phạm, người thì chụp hình làm bằng chứng.
Diệp Huyền Tần giúp Vũ Ngọc Chi băng bó vết thương trên cổ cô: “Tự đi có được không?”
Vũ Ngọc Chi nói: “Hả? Em… Em chóng mặt quá, đứng không nổi…”
“Anh rể, anh ôm em với…”
Nói xong, cô ấy quấn cổ Diệp Huyền Tần bằng cả hai tay.
Diệp Huyền Tần không có lựa chọn nào khác, chỉ đành ôm lấy Vũ Ngọc Chi.
Rất nhẹ.
Vũ Ngọc Chi nép vào vòng tay của Diệp Huyền Tần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cảm giác tiếp xúc thân thiết với thần tượng là trải nghiệm như thế nào?
Thật khó tả.
Cô chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Chết không hối tiếc, chết không hối tiếc rồi!
Toàn bộ tòa nhà đều là các chiến sĩ của quân đội.
Khi Diệp Huyền Tần đi qua, những binh lính ở đây đều kính cẩn chào và hô lớn: “nguyên soái Tần.”
Cảnh tượng này, không cần nói cũng hiểu.
Lúc xuống đến tầng một, Diệp Huyền Tần nghe thấy có tiếng động phát ra từ tầng hầm.
Sau đó anh mới nhớ ra rằng Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng vẫn còn bị nhốt ở đó.
Anh bước xuống tầng hầm, một chân đá tung cánh cửa ra.
Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng bị trói chéo vào nhau.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần, Từ Hiên Lâm nhất thời tức giận: “Thứ vô dụng, sao bây giờ mới đến cứu chúng tôi.”
Từ Huy Hùng cũng mở miệng mắng chửi: “Hừ, rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy, khiến Phương Ngạn hiểu lầm chúng tôi.”
Diệp Mặc khinh thường liếc nhìn hai người một cái: “Nhớ cho kỹ sau này đừng đụng đến người của tôi.”
“Nếu không, số phận của các người cũng sẽ như Phương Ngạn.”
Từ Hiên Lâm tức giận đến đỏ mặt, tía tai: “Mày… dám nói chuyện với người lớn như vậy, mày đúng là không có tư chất?”
“Thực sự không hiểu nổi Lam Khiết yêu mày ở điểm nào.”
Vũ Ngọc Chi lại thở dài một hơi: “Sợ rằng không có tư chất chính là mấy người đấy.
“Thái độ trả ơn với người đã cứu các ông là như thế này sao?”
“Thật đáng buồn khi chị Khiết được sinh ra trong gia đình các người.”
Từ Hiên Lâm càng thêm tức giận: “Câm miệng lại đi con nhóc thối tha, chuyện của ông đây đến phiên mày lên mặt dạy bảo sao.”
“Đi thôi.” Diệp Huyền Tần nói với Vũ Ngọc Chi: “Không nên qua lại, quen biết với loại người này.”
Vũ Ngọc Chi gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Huyền Tần.
Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng miệng liên tục mắng chửi đi ra khỏi tầng hầm.
Lúc ra đến tầng một, nhất thời bị dọa cho hoang mang.
Binh lính!
Những người lính với súng và đạn thật đã phong tỏa cả một tòa nhà!
Ở đây… rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì vậy!
Lúc này, có người từ trên lầu bước xuống.
Cả hai chăm chú nhìn, suýt chút nữa là bị dọa cho mất hồn.
Không biết Phương Ngạn đã hôn mê hay là đã chết, được người khác khiêng xuống.
Máu chảy không ngừng.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại ra tay với Phương Ngạn như thế!
Sau khi rời khỏi công ty xây dựng Phương thị, Diệp Huyền Tần ngay lập tức gọi điện cho Từ Lam Khiết để báo cho biết mọi chuyện đã ổn thỏa.
Sau khi năm lần bảy lượt Từ Lam Khiết xác nhận Vũ Ngọc Chi không sao, mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Ngọc Chi, em mau về nhà đi, đừng đi lung tung nữa, tránh sau này Phương Ngạn lại đến gây phiền phức cho em.”
Vũ Ngọc Chi nói: “Chị ơi, đừng lo, sau này Phương Ngạn sẽ không bao giờ chạy lung tung được nữa đâu.”
Từ Lam Khiết: “Chạy buồm xem gió, cẩn thận vẫn hơn.”
Cô ấy vẫn chưa biết rõ về việc Phương Ngạn đã bị đánh bại.
“Em hiểu rồi.” Vũ Ngọc Chi đáp lại một câu cho có lệ rồi cúp máy.
Sau đó, cô lại tò mò nhìn sang Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần bị cô nhìn đến không được tự nhiên, nói: “Có cái gì đẹp lắm sao.”
Vũ Ngọc Chi nói: “Anh rể, không ngờ rằng anh lại là nguyên soái Tần trong truyền thuyết.”
“Thực ra, anh là thần tượng của em đấy.
Được tiếp xúc gần gũi với thần tượng, cảm giác như một giấc mơ vậy.”
Diệp Huyền Tần nói: “Chỉ là tin đồn thôi mà.”
Vũ Ngọc Chi: “Anh rể, anh lợi như vậy, sao lại không muốn cho chị Lam Khiết biết thân phận thật sự của mình?”
Diệp Huyền Tần có chút đau đầu: “Hầy, chị gái của cô không thích nguyên soái Tần.”
Vũ Ngọc Chi nói: “Tại sao?”
Diệp Huyền Tần đáp: “Cô ấy cảm thấy mình và nguyên soái Tần không phải là người trong cùng một thế giới.”
Vũ Ngọc Chi: “Ồ.”
Diệp Huyền Tần: “À đúng rồi, nhất định không để lộ thân phận của tôi cho chị Khiết biết rõ chưa, nếu không nhất định cô ấy sẽ chia tay với tôi đó.”
“Bây giờ tôi đang cô gắng vun đắp mối quan hệ này.
Đợi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ tự mình làm tiết lộ thân phận.”
Vũ Ngọc Chi: “Ồ.”
Cô cúi đầu không nói gì, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...