Mỗi bữa ăn của nhà họ Triệu đều trộn lẫn ít nhất một loại thuốc làm nguyên liệu phụ.
Những thức ăn này có chút liên quan tới nhau, ăn cùng lúc có thể cường thân kiện thể.
Một vài thứ còn lại là tương khắc lẫn nhau, ăn cùng lúc sẽ hóa thành kịch độc, nhẹ thì tứ chỉ chết lặng, nặng thì bỏ mạng!
Dòng chính nhà họ Triệu đều vô cùng rõ ràng mỗi một thuộc tính dược vật của các món ăn cho nên thức ăn bọn họ ăn đều là riêng biệt.
Một bàn thức ăn hoàn chỉnh này bọn họ chỉ có thể ăn một nửa trong đó.
Mà thức ăn Diệp Huyền Tân vừa mới ăn, có vài món là tương khắc lẫn nhau.
Anh chết chắc rồi.
Sau khi ăn được một lúc, Diệp Huyền Tân bỗng nhiên nhíu mày, nghi ngờ nói: “Sao mọi người lại không ăn?”
“Mọi người sẽ không phải là hạ độc trong thức ăn đấy chứ”
Anh quả nhiên nổi lên lòng nghỉ ngờ.
Mọi người trong nhà họ Triệu liếc nhau.
Để xóa bỏ băn khoăn của Diệp Huyền Tân, bọn họ đều ngồi xuống ăn.
Băn khoăn của Diệp Huyền Tân quả nhiên “xóa bở’, tiếp tục không kiêng kị gì mà dùng bữa.
Mọi người trong nhà họ Triệu ăn mà không để ý chút nào, tất cả lực chú ý đều ở trên người Diệp Huyền Tần.
Ba phút, năm phút, tám phút, mười phút…
Thế nhưng Diệp Huyền Tân không có chút phản ứng trúng độc, thậm chí uống một chút rượu, khí sắc so với trước đó càng tốt hơn một chút.
Có chuyện gì vậy?
Vài loại thức ăn mà anh vừa mới ăn đều là tương khắc lẫn nhau, sẽ sinh ra kịch độc.
Lúc này dù cho anh không chết thì cũng nên sùi bọt mép ngã xuống đất co quắp mới đúng.
Chẳng lẽ là thể chất của anh quá tốt, cho nên hiệu quả của thuốc phát huy chậm?
Khẳng định là như vậy.
Ăn xong một bữa cơm, Diệp Huyền Tân và Tham Lang vẫn ngồi vững vàng ở trên ghế, không chút nào khác thường, Hai người cơm nước xong cũng không rời đi, chỉ là ngồi ở trên ghế, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khiêu khích.
Triệu Bất Độ cũng không ra đuổi hai người ra ngoài.
Bọn họ đang chờ đợi, chờ đến lúc Diệp Huyền Tân độc phát thân vong, Diệp Huyền Tân và Tham Lang dường như cũng đang chờ đợi €ó điểu, cụ thể đang chờ đợi cái gì, cũng không biết được.
Một lát sau, một người con cháu nhà họ Triệu bỗng nhiên đưa tay che ngực, khuôn mặt vặn vẹo: “Tim tôi…tim tôi…đau..”
Chuyện gì xảy ra?
Người nhà họ Triệu ồ lên, nhìn chằm chằm người con cháu kia.
Chẳng lẽ là vừa rồi anh ta ăn sai thức ăn.
Phù phù!
Người con cháu kia rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, lập tức ngã quy trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy không ngừng.
“Hải Phong, con làm sao vậy” Triệu Bất Độ cực kì hoảng sợ, vội vàng đứng dậy.
Một người dòng chính nhà họ Triệu bên cạnh ông ta bỗng nhiên cũng che ngực lại, hét thảm một tiếng, ngã quy trên mặt đất, run rẩy.
Sau đó, là người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm…
Chỉ trong hai phút, mọi người đang ngồi ngoại trừ Triệu Bất Độ và Triệu Mật Tùng ở ngoài, còn lại người nhà họ Triệu đều ngã trên mặt đất, Miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy!
Đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
Tất cả bọn họ đều ăn sai thức ăn?
Chuyện này…thật vớ vẩn.
Những người này cả đời ăn “thức ăn nhà họ Triệu”, chưa bao giờ sai lầm.
Lần này sao có thể phạm sai lầm, hơn nữa là toàn bộ đều phạm sai lầm.
Diệp Huyền Tân bỗng nhiên cười lạnh nói: “Chậc chậc, Triệu Bất Độ, chẳng lẽ ông thật sự hạ độc ở trong thức ăn chứ”
“Ông cũng thật tàn nhẫn độc ác, vì đối phó kẻ thù, ngay cả cháu trai cháu gái ruột cũng trúng độc.”
Ánh mắt Triệu Bất Độ nứt ra, gắt gao nhìn chãm chằm Diệp Huyền Tần.
Trăm phần trăm là thủ đoạn của tên họ Diệp này.
Anh hạ độc người con cháu nhà họ Triệu khi nào?
Còn có, vừa rồi rõ ràng anh ăn sai đồ ăn, vì sao lại chẳng có chuyện gì?
Trái tim Triệu Bất Độ kinh hoàng, ông ta ý thức được, lần này đã đụng tới cao thủ dùng độc rồi Sau khi Triệu Mật Tùng kiểm tra xong một người dòng chính nhà họ Triệu, sắc mặt hoảng hốt: “Ông nội, bọn họ trúng một loại độc cháu chưa từng gặp bao giờ”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...