Người đi đường vây kín lại xem, ai cũng bị sốc bởi “Trương Đại Thiên – ông lớn ngành sản xuất y dược đang quỳ dưới đất vì để trả nợ mà đã há sản” Nghe Vương Phượng Hà vừa nói như vậy thì rối rít lấy lại tinh thần, bắt đầu chửi bới.
“Thứ rác rưởi, chỉ vì lợi ích cá nhân mà không tiếc mạng người, khiến người và thần đều phẫn nộ.”
“Để cạnh tranh cùng Thần y Đồ, ông ta lại dám lén đổi bao thuốc thật của nhà người ta thành bao thuốc giả, đây là lấy tính mạng ra làm trò đùa mà, thật đáng bị kết án vì tội trái đạo đức con người!”
“Ông đây cũng biết Thần y Đồ sẽ không bao giờ làm những chuyện dơ bẩn này, chúng ta đều bị đám người này lừa gạt rồi.”
“Bắt bọn chúng ra tòa, phải truy cứu trách nhiệm hình sự với bọn chúng.”
Có người nổi giận ngay trên đường, một số người thì cầm trái cây mà mình vừa mua được ném vào họ.
Chỉ trong giây lát, quầy trái cây gần đó đột nhiên lại bị “lòng nhiệt tình” của những người đi đường vây quanh, toàn bộ được “chuyển” hết cho đám người Vương Phượng Hà.
Đám người Vương Phượng Hà giống như là những con chuột qua đường, bị người người la hét đánh đập.
Diệp Huyền Tân nói với Tham Lang: “Tham Lang, cậu liên lạc với nhà báo phóng viên và luật sư, lan truyền chuyện này ra ngoài, bắt bọn họ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Còn nữa, khoản tiền nợ kia của đám.
người đó còn chưa trả hết, đừng để Trương Kình chạy thoát.”
Tham Lang: “Anh, em hiểu rồi.”
Diệp Huyền Tân quay sang nói với Trần Hồ Đồ: “Lão tiền bối Trần, chúng ta vào trong thôi.”
“À, được, được!”
Trở vào phòng khách, Trần Hồ Đồ thắp cho bài vị tổ tiên ba nén hương, dập đầu bái lạy, nước mắt già nua của ông ấy rơi xuống.
“Được tổ tiên phù hộ, được tổ tiên ban phước, y thuật nhà họ Trần tôi cuối cùng cũng có thể tiếp tục được truyền lại rồi.”
“Chàng trai trẻ, tôi… Tôi cũng dập đầu với cậu một cái.”
Diệp Huyền Tân vội vàng đỡ Trần Hồ Đồ đứng dậy: “Lão tiền bối, ông đừng khách sáo, người tốt chắc chản sẽ gặp dữ hóa lành, đây là ông xứng đáng nhận được.”
“Bây giờ chuyện nhà họ Trương đã giải quyết xong, chúng ta cũng nên bắt đầu vào việc chính thôi.”
Trần Hồ Đồ khó hiểu hỏi: “Việc chính?”
Diệp Huyền Tân: “Không phải tôi vừa mới nói rồi sao, một là chuyện nhà họ Trương đã giải quyết xong, hai là tôi sẽ dạy ông sử dụng Thiên La Thập Tam Châm”
AI Tâm tư Trần Hồ Đồ càng xúc động hơn, những lời hứa trước đây của chàng trai trẻ này, anh đều làm được từng điều một, anh nói anh biết Thiên La Thập Tam Châm, chẳng lẽ… là sự thật?
Nhìn thấy Trần Hồ Đồ có chút nghỉ ngờ, Diệp Huyền Tân dứt khoát cầm một bộ ngân châm lên, hướng về phía người mô hình, bắt đầu thi triển Thiên La Thập Tam Châm.
Động tác như nước chảy mây trôi, thủ pháp tinh xảo, mười ngón tay giống như thần tiên đang gảy đàn, vô cùng đẹp đẽ!
Thiên La Thập Tam Châm, đúng là Thiên La Thập Tam Châm rồi!
Trần Hồ Đồ không nhịn được hướng về phía Diệp Huyền Tân mà quỳ xuống: “Thầy, xin nhận một lạy của học trò.”
Dưới sức ép của Trương Đại Thiên, đám người Khang Nhất Hùng nhanh chóng xử lý toàn bộ tài sản có trong tay để bồi thường cho Trần Hồ Đồ, Mà bọn họ thì trở thành những kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Một số người cho dù có bán hết của cải đi để lấy tiền thì cũng không thể trả hết nợ, dứt khoát kéo cả nhà chạy trốn.
Đến nỗi khoản nợ còn lại, Trương Đại Thiên còn phải chủ động trả thay họ.
Bây giờ đối với Trương Đại Thiên mà nói, chỉ cần Trương Kình được thả ra trước thời hạn một giây dù cho có hao gia sản của bản thân mình, ông ta cũng không ngại.
Mười phút sau, toàn bộ khoản nợ đã được giải quyết.
Tham Lang mới kéo Trương Kình từ trên xe xuống, giao cho Trương Đại Thiên.
Trương Đại Thiên nhìn thấy cả người con trai mình máu thịt lẫn lộn, đau lòng đến mức.
suýt nữa đột quy vì sốc.
“Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!”
“Mời bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho con tôi!”
Việc khẩn cấp nhất bây giờ là cứu mạng con trai, ông ta tạm thời không có tâm tư mà để ý đến Diệp Huyền Tân nữa rồi.
Bên trong phòng khách, Diệp Huyền Tân đang hướng dẫn cho Trần Hồ Đồ luyện tập Thiên La Thập Tam Châm.
Trần Hồ Đồ rất chăm chỉ, tập trung, bất kỳ chỉ tiết nhỏ nào Diệp Huyền Tần nói đều nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.
Đợi đến khi dạy xong hết rồi, Diệp Huyền Tần mới hỏi: “Ông Trần, tôi hỏi ông, năm đó.
khi ông cứu Nhất Trí, có từng chú ý tới trên người cậu ấy có mang theo một tờ thư khẩn không?”
Trần Hồ Đồ lập tức gật đầu: “Có, tôi có để ý tới”
“Khi ấy người anh em Nhất Trí sắp bị người ta đánh chết cũng liều mạng ôm chặt tờ thư khẩn kia.”
“Tôi dò hỏi cậu ấy, rốt cuộc tờ thư khẩn kia là cái gì, cậu ấy chỉ nói với tôi mấy chữ”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...