Chiến Thần Phong Vân


Từ Hiên Lâm thấp giọng chửi rủa: “Huy Hùng, nhanh chóng gọi điện cho Phương Ngạn và nhờ cậu ta bảo vệ hai chúng ta…”

Bùm!

Ông ta chưa kịp nói xong thì cánh cửa đã bị đá tung ra.


Hai người đàn ông lực lưỡng bước vào.


Từ Huy Hùng nhanh chóng làm rõ mối quan hệ với vợ chồng Từ Huy Hoàng: “Hai người họ mới là bố mẹ của Từ Lam Khiết, không liên quan đến chúng tôi đâu”.


“Nếu muốn bắt thì chỉ cần bắt hai người họ là được rồi.”

Người đàn ông lực lưỡng sững sờ một chút: “Từ Lam Khiết? Là ai?”

Lúc này, điện thoại di động của Từ Huy Hùng đột nhiên vang lên.


Là Từ Liên gọi đến.


Từ Huy Hùng nhanh chóng bắt máy: “Từ Liên, con mau liên lạc với Phương Ngạn, chứng minh sự trong sạch của chúng ta…”

Từ Liên đau lòng hét lên: “Bố, mau trốn đi, Phương Ngạn muốn bắt hai người đấy.”

Cái gì?


Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng chết lặng.


Người đàn ông lực lưỡng nhìn Từ Huy Hùng với vẻ chế nhạo: “Từ Huy Hùng? Từ Hiên Lâm?”

“Haha, hai người thật giỏi đấy, dám chơi cả cậu Ngạn.
Bây giờ thì phiền hai người hãy đi cùng chúng tôi.”

Từ Huy Hùng bối rối: “Hiểu lầm rồi, hẳn là có hiểu lầm, cậu Ngạn là con rể của tôi…”

Bùm!

Lời chưa nói xong, thì người đàn ông lực lưỡng kia đã đấm cho ông ta và Từ Hiên Lâm choáng váng rồi và vác họ đi.


Còn Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu nhìn nhau kinh ngạc.


Chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Không lâu sau, Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết trở về.


Từ Huy Hoàng hốt hoảng chào hỏi: “Lam Khiết, xảy ra chuyện rồi, ông nội và bác của con đã bị Phương Ngạn bắt đi rồi.”

“Con…nghĩ cách cứu họ đi.”

Vô hình trung, Từ Huy Hoàng và vợ mình coi Diệp Huyền Tần là tâm phúc của gia đình.


Bất cứ khi nào gặp rắc rối, thì họ lại nhờ Diệp Huyền Tần giải quyết.


Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết suy nghĩ một hồi, rồi sau đó họ mới hiểu ra.


Diệp Huyền Tần nói: “Bố, mẹ, ông nội và bác đối xử với hai người như vậy, mà hai người còn thật sự muốn cứu họ sao?”

Từ Huy Hoàng lại thở dài một hơi: “Dù trước đây họ có lỗi với chúng ta, nhưng dù sao thì họ cũng là bố và anh trai của bố mà.”

“Chúng ta không thể tàn nhẫn vô tình như họ được.
Có phải vậy không, Lam Khiết.”

Diệp Huyền Tần lại nhìn Lý Khả Diệu: “Mẹ, con nghe lời mẹ.”

Lý Khả Diệu nói: “Lam Khiết, con nói cho bố ẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”

“Lúc trước lão già kia có nói con khiêu khích nhà họ Thẩm, nên nhà họ Thẩm mới muốn đối phó con.
Còn bây giờ Phương Ngạn tại sao lại bắt họ đi?”


Diệp Huyền Tần ngồi xuống và nói chuyện với họ.


“Thực ra, việc Từ Liên gia nhập vào nhà máy thép ngay từ đầu là một âm mưu rồi, ông nội, bác cả và Phương Ngạn đã cùng nhau dàn xếp một âm mưu.”

“Từ Liên đã đánh cắp cuốn hồ sơ đấu thầu của Lam Khiết và thay đổi nó.
cuốn hồ sơ đấu thầu mà cô ta nộp lên đều là những lời xúc phạm nhà họ Thẩm.”

“Nếu nhà họ Thẩm nhìn thấy cuốn hồ sơ đấu thầu này, thì không tức giận mới là lạ.”

“Chỉ là bọn họ không ngờ rằng con đã có sự chuẩn bị từ trước.”

“Con đã bí mật quay lại việc Từ Liên lén lút thay đổi sổ đấu Thẩm Hải và gửi cho nhà họ Thẩm.”

“Bố mẹ cũng biết đấy, nhà họ Thẩm rất coi trọng sự chính trực, biết rằng nhà họ Phương là kẻ thừa cơ hội, thì nhà họ Thẩm sẽ còn hợp tác với họ sao?”

“Thật tiếc là Phương Ngạn không biết chính con là người đã báo cáo và vạch trần anh ta, và nghĩ rằng chính ông nội và bác cả phản bội anh ta, nên mới giận lây sang họ.”

Nghe xong thì người nhà họ Từ đầy phẫn nộ!

“Thẩm Hải quá đáng, thật sự rất quá đáng, không ngờ bọn họ lại nhẫn tâm như vậy.”

“Này, ngay cả cháu gái ruột của mình cũng hại cho được.
Trái tim của mấy người này làm bằng sắt hay sao vậy?”

Diệp Huyền Tần nói: “Bố, mẹ, bây giờ hai người nghĩ như thế nào? Có muốn cứu bọn họ không?”

Từ Huy Hoàng trông xấu hổ và không nói gì.


Lý Khả Diệu hít sâu một hơi rồi nói: “Theo mẹ nghĩ, không phải như vậy.”

“Người đương nhiên phải cứu rồi.
Dù sao họ cũng là bố và anh trai của Từ Huy Hoàng, nếu thấy họ chết mà không cứu thì sẽ bị người khác đâm thọt mất.”

“Tuy nhiên, không phải cứu bây giờ, mà là đêm nay hoặc sáng mai.”


“Hai người họ xấu xa đến tận xương cốt rồi, còn tính kế hại chúng ta, cũng nên để họ nhớ rõ ngày hôm nay”.


“Huy Hoàng, ông nghĩ thế nào?”

Từ Huy Hoàng nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, cứ làm vậy đi.”

Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần đầy cảm kích: “Diệp Huyền Tần, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.”

“Nếu nhà họ Thẩm thực sự nghĩ rằng đó là cuốn hồ sơ đấu thầu đầy lời lẽ lăng mạ mà em đã nộp thì bây giờ gia đình em đã gặp xui xẻo rồi.”

Diệp Huyền Tần: “Anh là chồng của em mà, đây là tất cả những gì anh nên làm thôi.
Cảm ơn cái gì chứ.”

Ánh mắt Từ Lam Khiết chợt lóe lên, nói: “Thật sự mọi chuyện đơn giản như anh nói sao?”

“Nếu đúng như vậy, thì tại sao cuốn hồ sơ đấu thầu của em có thể đạt điểm tuyệt đối chứ.”

Diệp Huyền Tần: “Đừng quên, anh là nhân viên bán hàng của công ty, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp em chỉnh lý sổ thầu.”

“cuốn hồ sơ đấu thầu đó là cả tâm huyết cả hai chúng ta, và cũng không có gì ngạc nhiên khi đạt được điểm tuyệt đối.”

Từ Lam Khiết chất vấn: “Thật sao? Anh còn biết viết hồ sơ đấu thầu sao? Vậy anh viết một phần cho em xem thử đi?””


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui