Ở một nơi khác, Diệp Huyền Tân và Tham Lang đã sắp đến khu biệt thự Bích Hải Thiên.
Nhìn khu biệt thự này, Tham Lang cảm thán: “Không hổ là khu biệt thự hào hoa nhất thủ đô, đúng là có phong thái.
Kề núi tựa sông, khí hậu dễ chịu, đúng là nơi để nghỉ dưỡng.
Anh, đồng ý với em một điều kiện đi”
Diệp Huyền Tân: “Nói!”
Tham Lang: “Đăng nào thì Ngô Ngọc Tâm cũng rất có thiện cảm với anh rồi, lát nữa anh cứ để em thể hiện chút, tặng cho Ngô Ngọc Tâm một căn biệt thự.”
Diệp Huyền Tân: “Tuỳ cậu”
Lúc này Diệp Huyền Tân thật có hơi đau đầu.
Sói Hoang, Độc Lang, Tham Lang đều thích Ngô Ngọc Tâm.
Rốt cuộc Ngô Ngọc Tâm hợp với ai đây?
Tham Lang nói: “Anh, có cần em đi gọi Trương Kình đến không?”
Diệp Huyền Tân: “Không cần”
Tham Lang: “Ồ, thế thì anh gặp Trương Kinh thế nào?”
Diệp Huyền Tân: “Cậu bảo anh mua hết tất cả biệt thự ở đây thì Trương Kình có tới gặp vị khách hàng lớn là anh không?”
Tham Lang bĩu môi: “Anh, anh có tiền, anh nói cái gì thì là cái đó.”
Hai người đi vào phòng bán hàng.
Phòng bán hàng hôm nay chỉ có một cặp khách, một nam một nữ.
Thế nhưng, phòng bán hàng lại náo nhiệt vô cùng, tất cả nhân viên bán hàng đều vây quanh nhóm khách này, bưng trà rót nước, xun xoe bợ đỡ.
Có thể mua được biệt thự ở đây nào có thể là người bình thường.
Bọn họ phục vụ người ta chu đáo, nói không chừng còn có tiền hoa hồng ấy chứ.
Trông thấy Diệp Huyền Tần và Tham Lang bước vào, đôi mắt của nhóm nhân viên bán hàng nóng bừng lên.
Thế nhưng, xem xét lối ăn mặc của hai người xong, ánh mắt của họ lại lập tức trở nên u ám.
Hai người này ăn mặc tầm thường, cũng chẳng đeo trang sức gì, thoạt nhìn đã biết là đến để mở mang tầm mắt, không thể nào đến mua biệt thự được, thế nên không cần thiết phải lãng phí thời gian với họ.
Vì vậy, chẳng có nhân viên bán hàng nào đến chào hỏi hai người mà chỉ tiếp tục vây quanh một nam một nữ kia.
Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Sao vậy, nhân viên bán hàng ở đây mù hết rồi hả? Không ai trông thấy có khách hàng à?”
Đám nhân viên bán hàng bị chọc giận, hung hăng trợn trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tân.
Vị khách nam mắng nhiếc: “La lối om sòm không có dạy dỗ gì cả.
Cút ra ngoài!
Đây không phải chỗ đám dân nghèo tỉ tiện các người bước vào.”
Vị khách nữ cũng muốn mắng Diệp Huyền Tần mấy câu, thế nhưng sau khi nhìn anh, cô ta bỗng kinh ngạc lên tiếng: “Hả?
Anh là…Diệp Huyền Tân?”
Diệp Huyền Tần kinh ngạc quan sát vị nữ khách hàng.
Một lúc sau, cuối cùng Diệp Huyền Tân cũng nhận ra cô ta.
Đây là người quen cũ hồi nhỏ của anh, Tiết Mỹ Lệ.
Năm đó khi Diệp Huyền Tân vẫn sống tại nhà họ Diệp ở thủ đô, Tiết Mỹ Lệ là con gái của một người giúp việc trong nhà họ Diệp.
Diệp Huyền Tân ở nhà họ Diệp không được yêu thương, thậm chí đến cả người ở cũng dám bắt nạt anh.
Người anh song sinh Diệp Huyền Tề lại càng đối đầu với anh mọi lúc mọi nơi.
Còn Tiết Mỹ Lệ này là bạn của Diệp Huyền Tề.
Để lấy lòng Diệp Huyền Tề, cô ta cũng không thiếu được việc bắt nạt Diệp Huyền Tân.
Nhớ có lần Diệp Huyền Tân mắc lỗi nhỏ và bị gia đình phạt nhốt cấm túc, khi đó người phụ trách đưa cơm cho Diệp Huyền Tân chính là bố của Tiết Mỹ Lệ.
Tiết Mỹ Lệ xung phong nhận trách nhiệm thay bố đưa cơm, nhưng trên thực tế, thức ăn đều bị cô ta đổ đi, không đem cho Diệp Huyền Tân ăn.
Diệp Huyền Tân sau khi được thả ra đã đói đến không chịu đựng nổi nữa phải tìm đến thùng rác tìm đồ ăn, vừa đúng lúc bị Tiết Mỹ Lệ trông thấy.
Tiết Mỹ Lệ không thể bỏ qua việc đem chuyện này ra để sỉ nhục Diệp Huyền Tần.
Hầy, vốn dĩ dự định lần này đến thủ đô không dính líu gì đến nhà họ Diệp hết, nhưng lại không ngờ rằng sẽ gặp lại người xưa.
Tiết Mỹ Lệ tò mò hỏi: “Diệp Huyền Tần, anh đến đây làm gì?”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tân không chút biểu cảm, anh đáp: “Đến mua biệt thự”
“Phụt!” Tiết Mỹ Lệ không nhịn được cười: “Anh đừng có đùa với tôi nữa, anh mà mua biệt thự? Tôi thấy anh là đến ứng tuyển bảo vệ mới đấy chứ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thể chất của anh cũng đúng là rất hợp làm bảo vệ đấy.
Nào nào nào, Diệp Huyền Tần, anh van xin tôi đi thì tôi sẽ đồng ý giúp anh nói tốt với ông chủ mấy câu”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...