Cô bất động, nét mặt bình thản, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, như muốn nhắc nhở mọi người đến cứu chủ nhân của nó.
Lúc này trái tim của Diệp Huyền Tân như bị dao cắt.
Anh không dám tưởng tượng, nếu như Từ Lam Khiết chết thật thì anh sẽ đau lòng mà chết ngay tại chỗ mất.
Tay anh run rẩy kiểm tra hơi thở của Từ Lam Khiết.
Vẫn ổn, hơi thở cũng coi như là ổn định, nhịp tim cũng bình thường, chắc là bị ngất do có người chuốc thuốc mê, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng tại sao Từ Lam Khiết lại bị nhốt trong quan tài rồi được khiêng đến chỗ này?
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn bắn ra lửa: “Nói cho tôi biết, ai đã khiêng chiếc quan tài này tới đây?”
Tất cả mọi người đều im lặng, Mộ Quân Thiếu cũng không dám thừa nhận.
Dựa vào nét mặt của Diệp Huyền Tân, anh ta đoán rằng có thể Diệp Huyền Tân quen cô gái năm trong quan tài, hơn nữa còn là mối quan hệ thân thiết.
Bây giờ anh ta thừa nhận thì không phải là giơ cổ lên cho người ta chém sao?
Diệp Huyền Tân giễu cợt: “Được lắm, không có ai thừa nhận, đúng không.
Để ông mày tìm ra được thì cứ ngoan ngoãn chờ chết đi”
Anh thuận tay bắt một người khiêng quan tài bên cạnh: “Nói đi, là ai sai các người khiêng chiếc quan tài này đến đây?”
“Tôi… Tôi không biết” Làm sao người khiêng quan tài dám nói ra sự thật, anh ta sợ hãi đến mức nét mặt trở nên trắng bệch.
Răng rắc!
Ngón tay Diệp Huyền Tân dùng lực, không kiêng dè gì bóp đứt cổ tay của người khiêng quan tài.
Mắt và mũi của người khiêng quan tài chảy máu đến chết.
Diệp Huyền Tân lại thuận tay bắt một người khiêng quan tài nữa: “Mày muốn thú tội hay muốn bị bẻ gấy cổ?”
Tính mạng bị đe dọa, anh ta làm sao giấu diếm gì nữa, vừa khóc vừa hét lên: “Là cậu Thiếu, là cậu Thiếu sai chúng tôi khiêng quan tài đến đây”
Diệp Huyền Tân: “Ồ, vậy tại sao trong quan tài lại có một cô gái?”
Người khiêng quan tài đáp: “Cậu Thiếu muốn để cô gái trong quan tài cưới ông Mộ, muốn làm minh hôn cho bọn họ”
Diệp Huyền Tân nhẹ nhàng buông người khiêng quan tài ra, nét mặt bình tĩnh, nhưng không ai biết được trong lòng anh lại đang nổi lên một cơn sóng lớn đến mức nào.
Mộ Quân Thiếu muốn chôn sống Lam Khiết!
Anh ta muốn chôn sống Từ Lam Khiết!
Diệp Huyền Tân không thể tưởng tượng được, nếu thực sự Từ Lam Khiết bị chôn sống xuống lòng đất, cô sẽ sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng và phẫn nộ đến mức nào.
Thực ra trước đây Diệp Huyền Tân cũng đã từng nghĩ đến việc Mộ Quân Thiếu kết hôn với Ngô Ngọc Tâm vào ngày trước ngày giỗ của bố anh ta một ngày, là muốn giết Ngô Ngọc Tâm để bồi táng cùng bố anh ta.
Không ngờ, đối tượng trong âm mưu của Mộ Quân Thiếu không phải là Ngô Ngọc Tâm mà lại là Từ Lam Khiết.
Anh từ từ bước đến gần Mộ Quân Thiếu.
Mộ Quân Thiếu sợ hãi: “Mày… mày muốn làm gì?
“Tao cảnh cáo mày, bây giờ là xã hội pháp trị, mày… mày không thể làm những chuyện không có tính người đó”
Diệp Huyền Tân: “Đừng sợ, tao chỉ muốn nói với mày một tiếng, bảy ngày sau, mày không cần khiêng quan tài cho anh em của †ao nữa”
Mộ Quân Thiếu: “Hả?”
Anh lại có lòng tốt như thế?
Diệp Huyền Tần: “Bởi vì hôm nay mày phải chết rồi!”
“Mày muốn chôn người sống, vậy tao sẽ giúp mày hoàn thành”
Anh nắm chặt lấy cổ Mộ Quân Thiếu, xách anh ta lên như xách một con chó chết.
Mộ Quân Thiếu sợ hãi đến phát điên, liên tục gào thét: “ Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”
Diệp Huyền Tân tức giận quát: “Tao xem ai dám báo cảnh sát!”
Không ai dám làm trái mệnh lệnh của tên ác ma này!
Diệp Huyền Tân xách Mộ Quân Thiếu đến trước miệng mộ, đây là phần mộ mà bọn họ đã đào cho Từ Lam Khiết.
Anh ném Mộ Quân Thiếu vào bên trong hầm mộ: “Độc Lang, chôn sống hẳn cho anh”
“Vâng!” Độc Lang cầm chiếc xẻng, chuẩn bị chôn sống Mộ Quân Thiếu Mộ Quân Thiếu sợ hãi đến tột cùng kêu gào thảm thiết, tiếng kêu vang vọng khắp trời đất: “Cứu mạng, cứu mạng!I”
“Mẹ, cứu con, mau cứu con!”
Mà lúc này lão phu nhân đã sắp sụp đổ rồi!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...