Trùng Gia khẩn trương muốn nổ tung ra rồi!
Ông chủ trầm xuống có nghĩa là ông ta đã thật sự tức giận.
Hậu quả rất nghiêm trọng Sau một hồi lâu, giọng nói của ông chủ mới truyền đến lần nữa.
Ông ta suy sụp tinh thần rất nhiều: “Lập tức đem nói hướng đi của Diệp Huyền Tân cho tôi”
Trùng Gia cẩn thận nói: “Vừa nhận được tình báo của gián điệp ở tỉnh Hà Sơn của tôi, Diệp Huyền Tân đang lái xe về hướng thủ đô, không biết có phải là muốn đến thủ đô hay không!”
“Khốn nạn!” Ông chủ lại không giữ được bình tĩnh, trực tiếp chửi ầm lên.
Thủ đô là đại bản doanh của mình.
Tên kia vô duyên vô cớ đến thủ đô, rất có thể là đến vì mình.
Hàn Minh Quân đáng chết, chắc chắn là đã tiết lộ bí mật năm đó cho Diệp Huyền Tần rồi.
€ó lẽ Diệp Huyền Tân đã điều tra ra mình, biết mình là chủ nhân của Tam Giác Vàng!
Ông ta quyết định thật nhanh, nói: “Ông lập tức đi tìm Trương Hựu Đạo của hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam”
“Nói cho ông ta biết, dẫn theo tiểu đội Sát Thủ tới thủ đô đóng giữ ngay lập tức”
Nếu như đại bản doanh của mình lại bị Diệp Huyền Tần phá hủy, vậy ông ta sẽ thật sự rơi vào đường cùng Trùng Gia vô ý thức nghỉ ngờ hỏi: “Tiểu đội Sát Thủ?”
Ông chủ lạnh lùng nói: “Ròng rã mười năm, hàng năm ông đây đều chỉ ba mươi lăm nghìn tỷ cho Hựu Đạo, dùng để bồi dưỡng một nhóm sát thủ.”
“Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời, bây giờ cũng đã đến lúc bọn họ báo đáp tôi rồi”
Trùng Gia nghiêm túc.
Tốn ba mươi lăm ngàn tỷ, tập trung tất cả tài nguyên của hiệp hội võ thuật để bồi dưỡng “tiểu đội Sát Thủ”, có thể là hạng người bình thường ư?
Đúng là ông chủ có không ít con át chủ bài.
Trong hang hổ của tập đoàn sát thủ Tử Dạ, chỉ còn lại ba bốn tên sát thủ giữ nhà.
Toàn bộ những sát thủ khác đều được điều động, đi theo Bạch Phụ Lưỡng ám sát Kiều Gia, báo thù cho Diệp Huyền Tân!
Bây giờ Bạch Phụ Lưỡng vẫn còn chưa biết chuyện Diệp Huyền Tân không chết.
Bởi vì Diệp Huyền Tân đã nói rõ trên lôi đài, anh làm người khiêm tốn, không muốn để chuyện này quá ầm ï, cho nên những người chứng kiến kia không dám để lộ ra.
Bây giờ tin tức Diệp Huyền Tân “chiến thắng” Kiều Gia vẫn còn ở trạng thái nửa giấu diếm.
Bạch Phụ Lưỡng dẫn người đánh bất ngờ đại bản doanh của Kiều Gia trước, nhưng mà lại không phát hiện ra bóng dáng của Kiều Gia.
Sau đó Bạch Phụ Lưỡng lại đến những chỗ mà Kiều Gia thường đi, vẫn không thu hoạch được gì.
Đương nhiên cô ta cho răng Kiều Gia biết mình muốn ám sát ông ta, cho nên đã trốn đi rồi.
Cuối cùng Bạch Phụ Lưỡng dứt khoát đi tìm cấp dưới cũ của Kiều Gia, Triệu Công Minh, chuẩn bị hỏi về vị trí của Kiều Gia.
Hai giờ rạng sáng, Triệu Công Minh mới trở về nhà.
Anh ta dập đầu hơn một nghìn cái trước tập đoàn Diệp Linh, trên trán đã rách toạc, phải đến bệnh viện cấp cứu đến bây giờ, cuối cùng mới giảm bớt đau đớn được chút.
Vừa nằm lên trên giường chuẩn bị đi ngủ một giấc, lại không nghĩ rằng bên cạnh bỗng nhiên hiện ra một thanh kiếm lạnh lẽo kề lên trên cổ anh ta.
Triệu Công Minh khóc không ra nước mắt: Mẹ nó tai nạn này mãi mà không dứt đúng không!
Triệu Công Minh cũng là người đã thấy qua việc đời, ra vẻ bình tĩnh nói: “Xin hỏi cô là thần thánh phương nào?”
Bạch Phụ Lưỡng lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, nói cho tôi Kiều Gia ở đâu?”
“Tìm Kiều Gia?” Triệu Công Minh nhỏ giọng nói: “Dưới đất”
Anh ta nói dưới mặt đất, đương nhiên là mười tám tầng Địa Ngục dưới mặt đất.
Mà Bạch Phụ Lưỡng lại theo bản năng cho rằng, Kiều Gia nói “dưới mặt đất” là tầng hầm.
Cô ta lạnh lùng nói: “Dẫn tôi đi tìm ông ta”
Sắc mặt Triệu Công Minh trong nháy mắt trắng bệch.
Đây là một kẻ liều mạng muốn cướp đi mạng sống của anh ta.
Xuống Địa Ngục tìm Kiều Gia, không phải là muốn mạng sống của anh ta sao.
Anh ta có chút hoảng sợ: “Xin cô hãy nương tay, chỉ cần cô không lấy mạng của tôi, cái gì cũng có thể thương lượng được”
Bạch Phụ Lưỡng: “Cút, ai muốn mạng sống của anh chứ!”
“Tôi muốn anh dẫn tôi đi tìm Kiều Gia”
Triệu Công Minh: “..”
“Kiều Gia đã xuống Địa Ngục rồi, còn tìm như thế nào được”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...