Diệp Huyền Tần mỉm cười, ngồi vào chỗ.
Vũ Ngọc Chi lại tất bật rót trà mời Diệp Huyền Tần: “Anh rể uống nước ạ.”
Diệp Huyền Tần đỡ chén trà, ung dung thưởng thức.
Từ Lam Khiết dụi mắt liên tục, cô nghi ngờ một cách sâu sắc rằng mình đang gặp ảo giác.
Hai vợ chồng Từ Huy Hoàng thấy hai người họ hòa thuận, nỗi lo lắng cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Nhưng Lý Khả Diệu vẫn đang bực bội lườm Từ Lam Khiết.
Lúc trước, cô nói mối quan hệ của hai người rất căng thẳng, thậm chí Vũ Ngọc Chi còn gọi Diệp Huyền Tần là “thằng nhặt rác bẩn thỉu”, lời kể hoàn toàn trái ngược sự thật.
Cô bịa chuyện lừa bà ư?
Từ Lam Khiết đầy vẻ xót xa.
Một tiếng đồng hồ trước, rõ ràng hai người còn như chó với mèo, không ai coi ai ra gì mà.
Chỉ mới chớp mắt, sao Vũ Ngọc Chi đã biến thành hầu gái của Diệp Huyền Tần rồi?
Bà hỏi: “Chi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Vũ Ngọc Chi nói: “Chuyện gì thế nào ạ?”
Từ Lam Khiết: “Tào lao, lúc trước thái độ của em với Diệp Huyền Tần có như thế này đâu.
Em nói cho chị biết, có phải khúc gỗ này làm gì em không? Hay anh ấy bắt thóp được em chuyện gì?”
Vũ Ngọc Chi đáp: “Làm gì có, em đâu bị bắt thóp gì.
Là chị Lam Khiết chơi không đẹp thì có, anh rể tài ba như thế mà sao chị không nói cho em biết sớm.”
Từ Lam Khiết ngơ ngác: “Anh ta thì có tài cán gì?”
Vũ Ngọc Chi: “Chuyện khác chưa kể, nói chuyện cái bao tải thôi nhé.
Trong bao tải ấy không phải rác, mà là 35 tỷ đấy ạ.”
35 tỷ!
Mà lại đựng trong bao tải!
Cả nhà Từ Lam Khiết nín thở.
Từ Lam Khiết vội hỏi: “Diệp Huyền Tần, 35 tỷ đó là thế nào?”
Diệp Huyền Tần: “Ờ, chắc mọi người đã nghe nói về dự án Thành Phố Tình Yêu trị giá hàng chục nghìn tỷ mà nhà họ Thẩm đầu tư rồi.
Trùng hợp là địa điểm được chọn để xây dựng dự án này nằm ngay trên mảnh đất mười mẫu ở Đông Hoàn.
Họ đã mang 35 tỷ đến mua lại mười mẫu đất đó.”
Ban đầu, Từ Lam Khiết ngây người ra, sau đó phấn khích hẳn lên.
Thậm chí Lý Khả Diệu còn bật khóc: “35 tỷ, 35 tỷ đấy, hai cái thân già này làm lụng cả đời, không ăn không uống cũng không tích góp được nhiều tiền thế.
Tần ạ, con giỏi quá.
Lại kiếm thêm cho nhà ta được 35 tỷ.”
Từ Huy Hoàng cũng bùi ngùi xúc động: “Hôm nay Tần nó bảo miếng đất đó sẽ tăng giá gấp mười lần mà chúng ta không tin.
Giờ nghĩ lại, chúng ta ngu dốt quá.
Ôi, Tần ơi, từ giờ việc kinh doanh buôn bán, nhà mình đều nghe theo con hết.”
Từ Lam Khiết hậm hực: “Bố mẹ này, 35 tỷ đó là do nhà mình mua đất đổi lấy, liên quan gì đến anh ấy đâu.”
Lý Khả Diệu bèn bảo: “Lam Khiết, con đừng quên là hôm nay con thà chết không chấp nhận lấy miếng đất đó đấy.
Nếu như không có Huyền Tần thì nhà mình có kiếm được 35 tỷ này không? Hay là bị ông nội con bọn họ lấy mất rồi.
Hừ, ông nội với các bác con còn tưởng đổi mười mẫu đất lấy ba tỷ rưỡi đã là lãi to cơ.
Giờ này không biết đang chui vào xó xỉnh nào khóc lóc rồi cũng nên.
Đúng là hả dạ.”
Vũ Ngọc Chi bất ngờ hiểu ra: “Thì ra 35 tỷ này là nhà chị mua bán đất kiếm về à? Đúng rồi, còn nữa, mọi người có biết công ty Polk không? Một câu nói của anh rể là khiến công ty đó bị điều tra, niêm phong, phá sản rồi đấy.”
Từ Lam Khiết hít sâu một hơi lạnh: “Công ty Polk? Đó là công ty lớn có cổ phần niêm yết đấy.
Một câu nói của Diệp Huyền Tần mà khiến cho họ phá sản đóng cửa? Anh có bản lĩnh lớn như thế á?”
Nhưng rồi rất nhanh, cô bỗng vỗ trán, đột nhiên nghĩ ra và nói: “Em hiểu rồi.
Diệp Huyền Tần, chắc chắn là anh đã tìm đến Cục trưởng Cục công thương chứ gì.”
Diệp Huyền Tần không trả lời, xem như là ngầm thừa nhận.
Quả thực, Cục trưởng Cục công thương có một chút tác dụng trong sự việc ngày hôm nay.
Nhưng chỉ có tác dụng trợ giúp mà thôi.
Từ Lam Khiết trách móc: “Diệp Huyền Tần, sau này anh bớt gây phiền phức cho người ta đi thì hơn.
Người ta chỉ nợ nhà chúng ta chút ít tình nghĩa, anh dùng hết món nợ ấy rồi thì sau này đến lúc cần xin xỏ người ta giúp đỡ thật, người ta không giúp chúng ta thì làm thế nào?”
Vũ Ngọc Chi ngạc nhiên: “Anh rể, anh còn quen biết với cả Cục trưởng Cục công thương ư?”
Từ Lam Khiết đáp: “Ôi trời, anh ấy có quen biết với người ta, chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi.
Cục trưởng Cục công thương bị sỏi thận, Diệp Huyền Tần may mắn thế nào lại chữa khỏi bệnh cho ông ấy, nên ông ấy biết ơn Diệp Huyền Tần mãi.””
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...