Chẳng lẽ… Cục An ninh Quốc gia trên đường đến đây bị chậm trễ?
Anh ta lạnh lùng nói: “Hừ, tao để cho bọn mày sống thêm năm phút nữa”
“Nếu trong năm phút này, bọn mày quỳ xuống xin lỗi, tao có thể sẽ tha cho bọn mày Diệp Huyền Tân: “Được, bố thí cho hai người thêm năm phút.”
Năm phút nữa trôi qua, đừng nói đến xe của Cục An ninh Quốc gia, thậm chí đến xe cảnh sát còn không có.
Trình Hạ Vũ đưa tay quạt trước mũi: “Ai vừa mới đi bậy ở đây thế, chẳng có ý thức công cộng gì cả, hôi chết”
Mặt của Triệu Công Minh và Triệu Bất Độ đều đen thui.
Triệu Công Minh cảm thấy mọi chuyện có hơi không đúng liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lưu Tam Hoa của Cục Quản lý Ngân hàng để hỏi thăm tình hình.
Sau khi chào hỏi đơn giản, Triệu Công Minh liền đi thẳng vào vấn đề: “Chú Hoa, các chú không quan sát thấy dòng vốn của Tập đoàn Diệp Linh gần đây có gì đó không ổn sao?”
“Nghe nói bọn họ giao dịch vũ khí lên đến ba mươi lắm ngàn tỷ!”
Lưu Tam Hoa thờ ơ nói: “Ừ, số tài khoản của tập đoàn Diệp Linh gần đây đúng là rất sôi nổi, doanh thu đã lên tới ba mươi lăm ngàn tỷ”
“Nhưng đó là một khoản đầu tư bình thường từ Paul Ventures vào Tập đoàn Diệp.
Linh, không liên quan gì đến việc giao dịch vũ khí mà ông đang nói đến”
“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”
Cái gì!
Cả người Triệu Công Minh run lên như bị sét đánh.
Không phải đã nói số tiền đó là được chuyển từ tổ chức lính đánh thuê sao?
Triệu Công Minh: “Cô là ngốc thật sư hay là giả bộ thế?”
“Tập đoàn Diệp Linh của cô đã bị Tổ chức An ninh Quốc gia theo dõi vì tình nghỉ buôn bán vũ khí trái phép, lập tức xong đời.”
“Vớ vẩn” Từ Lam Khiết phản bác: “Súng Sao lại trở thành Paul Ventures đầu tư!
Một suy nghĩ kinh hãi nổi lên trong đầu ông ta: Ông ta có thể đã bị Ninh Tài Thần lừa gạt!
Thậm chí có lẽ Ninh Tài Thần đã hợp tác với Diệp Huyền Tân để bẫy ông ta, lừa gạt của ông ta ba mươi lăm ngàn tỷ!
“Ninh Tài Thần, tao ước gì giết chết mười tám đời tổ tiên nhà mày!” Triệu Công Minh tức đến nỗi suýt nữa nôn ra máu, đập mạnh điện thoại xuống đất.
Diệp Huyền Tân: “Sao thế? Lúc nấy không phải ông hung hãng càn quấy lắm sao? Sao bây giờ không đi bậy nữa?”
Triệu Công Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Huyền Tần: “Cái tên họ Diệp kia, mày gan đấy, ngay cả tiên của Kiều Gia cũng dám nuốt.
Mày chứ chờ đấy, chuyện này còn chưa xong đâu!”
“Bất Độ, đi” Triệu Bất Độ hết sức bối rối.
Anh ta không nghe thấy nội dung cuộc gọi nên không rõ tình hình hiện tại.
Nhìn thấy Triệu Công Minh cứ như thế rời đi, anh ta vô cùng không cam tâm: “Bố nuôi, cứ như vậy rời đi sao? Cục An ninh Quốc gia sắp tới rồi mà”
“Tới con mẹ mày!” Triệu Công Minh chửi bới: “Đi với bố mày, cứ không biết xấu hổ ngồi ở đây à!”
Trong lòng của Triệu Bất Độ chùng xuống: Hỏng bét, chắc chẩn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Anh ta nhanh chóng đi theo Triệu Công Minh ra ngoài.
Trình Hạ Vũ khẽ nói: “Anh rể, không tiễn bọn họ rời đi à?
Diệp Huyền Tân: “Ừ, đúng là nên tiễn”
Anh đá vào chiếc ghế bên cạnh.
Cái ghế nhanh chóng bay về phía Triệu Bất Độ, mạnh mẽ đập vào đầu gối của anh ta.
Triệu Bất Độ lập tức ngồi xuống ghế.
Chiếc ghế vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, lại va vào đầu gối Triệu Công Minh.
Hai người cuối cùng bị ghế “đẩy” ra khỏi phòng, đập mặt vào bức tường đối diện Răng Triệu Công Minh bị rớt mất một cái, ông ta vô cùng xấu hổ, “Diệp Huyền Tần, bố mày thề, nhất định sẽ giết chết mày…”
Diệp Huyền Tân đóng sầm cửa lại: “Đồ điên!”
Từ Lam Khiết đến giờ vẫn không biết gì: “Đúng thế, hai người này đầu óc chắc có vấn đề, lại chạy tới đây nói xằng nói xiên, đã không lấy được gì còn bị đánh cho tơi bời, chẳng biết âm mưu gì đấy”
Diệp Huyền Tân và Trình Hạ Vũ nhìn nhau cười mỉm.
Rời khỏi tập đoàn Diệp Linh, Triệu Bất Độ lập tức gọi cho Ninh Tài Thần, một màn chửi rủa thậm tệ như tát vào mặt: “Ninh Tài Thần, mày đúng là cái thứ rác rưởi, mày thế mà dám lừa gạt tiền của bố mày, chán sống rồi đúng không?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...