Tên đầu nấm tức giận.
Nơi này là địa bàn của anh ta, vậy mà anh dám ngạo mạn như vậy, thật đúng là nực cười.
Anh ta nghiến răng nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nhường chỗ cho anh chứ”
Diệp Huyền Tân nhéo cánh tay gấy của hẳn ÁI Tên đầu nấm kêu lên đau đớn.
Diệp Huyền Tân: “Dựa vào cái này, có được không?”
Mẹ kiếp!
Tên đầu nấm sợ hãi.
Thăng cha này khỏe như trâu, nếu như anh thật sự dùng sức thì cánh tay của anh ta tiêu đời.
Anh ta chỉ có thể chịu đựng sự sỉ nhục mà đứng lên nhường chỗ cho anh Diệp Huyền Tân ngồi xuống thản nhiên như không: “Cảm ơn”
Bộp!
Hội trưởng Ngô Sĩ Hùng cực kì tức giận, đập bàn đứng dậy.
“Tên họ Diệp kia, cậu ức hiếp người quá đáng!”
“Chẳng những đánh người của tôi, vậy mà lại còn ức hiếp người của tôi nhường chỗ cho cậu “Cậu thực sự nghĩ rằng hiệp hội võ thuật chúng tôi dễ ức hiếp thế sao!”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Không sai, tôi nghĩ như vậy đấy”
Mọi người: “.”
Khốn kiếp, ngạo mạn, quá ngạo mạn!
Bây giờ trông anh chẳng khác gì cá năm trên thớt, mặc người chém giết, nhưng anh còn dám nói những lời lẽ kiêu căng, khiêu khích hiệp hội võ thuật, đây đúng là chán sống.
Vương Minh và Tử Hàm nhìn nhau, trên mặt đầy bất đắc dĩ.
Haïz, trước đó nhắc nhở anh cũng chỉ là như nước đổ lá khoai.
‘Vương Minh mặt dày mày dạn giúp Diệp Huyền Tân giải vây: “Ha ha, mọi người đừng coi là thật, bạn nhỏ Diệp đây thích nói đùa lắm, vừa nấy cậu ta chỉ trêu mọi người thị Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Không phải nói đùa đâu, là lời nói từ đáy lòng tôi đấy”
Mọi người Vương Minh: “.
Haizz, trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt thì không thế sống.
Tôi không cứu được cậu nữa rồi Ngô Sĩ Hùng giận tím mặt.
Diệp Huyền Tân quả là không nể nang một chút gì cả! Ông ta nghiến răng: “Tên họ Diệp kia, tôi biết mối quan hệ tốt đẹp của cậu với Vương Minh và Tử Hàm”
“Nhưng hôm nay có Trần đại sư ngồi đây, Vương Minh và Tử Hàm cũng không bảo vệ được cậu đâu!”
Diệp Huyền Tân nói một cách uể oải: “Ồ, vậy tên họ Trần kia nuông chiều cháu ngoại trai của mình làm xẵng làm bậy, chiếm đoạt phụ nữ, ông ta không xứng với danh hiệu đại sư: “Hôm nay tôi đến đây chính là để tước danh hiệu đại sư của ông ta!”
Cái gì!
Tên này thậm chí lại còn thốt ra những lời lẽ vô lễ kia, nói muốn tước đi danh hiệu đại sư của Trần đại sư!
Đây là anh xúc phạm người có quyền thế lớn.
Mọi người đều cực kỳ sốc, thậm chí có người còn đập bàn đứng lên.
Ngô Sĩ Hùng cười ngạo mạn, nói: “Tốt, tốt, có gan đấy, tôi cực kì ngưỡng mộ những tên có gan như cậu.”
“Lúc nữa Trần đại sư đến đây, cậu hãy cứ tiếp tục mạnh mồm đi”
Vừa nói xong, bên ngoài có giọng nói rất lớn truyền vào: “Trần Phi Hảo – Trần đại sư đến.
Ngô Sĩ Hùng vội vàng nói: “Đi, mau đi chào đón Trần đại sư”
Ngô Sĩ Hùng dẫn đầu một nhóm người hiệp hội võ thuật, vội vàng chạy ra nghênh đón.
Vương Minh và Tử Hàm nhìn nhau, sắc mặt thay đổi Vương Minh hạ giọng nói: “Xem ra đại hội mặt trận thống nhất ngày hôm nay biến thành đại hội thảo phạt rồi”
“Tử Hàm, nếu như ông đối đầu với Trần đại sư, thì ông năm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Tử Hàm thở dài: “Nếu như tôi trẻ hơn vài tuổi, Trần Phi Hảo chả là gì so với tôi”
“Nhưng hiện tại, tôi đã tuổi cao sức yếu, sức mạnh giảm sút, nếu đối đầu với Trần Phi Hảo đang trong thời kì đỉnh cao… Phần thắng chưa chắc được mười phần trăm”
Vương Minh có chút tuyệt vọng: “Chao ôi, chỉ có mười phần trăm, thực sự không đáng để mạo hiếm”
“Xem ra chỉ có thể của đi thay người được thôi.
“Bạn nhỏ Diệp, chuyện này để cho hai chúng tôi giải quyết, cậu đừng lên tiếng nữa”
“Hãy coi như đây là vì địa bàn ngầm của cả tỉnh Hà Sơn, cậu phải nhẫn nhịn”
Diệp Huyền Tân: “Không cần, đây là mối thù giữa tôi và Trần Phi Hảo, hai người các ông đừng nhúng tay vào”
Vương Minh và Tử Hàm có chút tức giận.
Người này đúng thật là ích kỷ, chỉ muốn có lợi cho bản thân.
Chỉ vì muốn xả giận mà mạo hiểm tính mạng của năm mươi triệu người ở tỉnh Hà Sơn..
Trước kia chúng ta thật sự đã quá xem trọng cậu ta rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...