Nghe được ba chữ “Trần Phi Hảo”, trong lòng mọi người phấn chấn Trần đại sư nổi tiếng, ai mà không biết đến chứ.
Đây là một người cấp đại tông sư của Đại Hạ, lúc còn trẻ từng giành quán quân võ thuật năm năm liên tục.
Về sau một người diệt một thành, cái tên “Trần đại sư” vang dội.
Thậm chí nghe nói ngay cả quân đội cũng mời ông ta về làm thầy giáo.
Có một người thần thánh như vậy trấn giữ, nhất định có thể khiến đám người vây quét phải sợ hãi, bảo vệ tỉnh Hà Sơn!
Tập đoàn Diệp Linh.
Từ Lam Khiết, Từ Nam Huyên, Trình Hạ Vũ, Nhậm Tiền gọi đồ ăn, trực tiếp ngồi trong phòng ăn ăn cơm.
Bốn cô gái được các công nhân viên gọi đùa là bốn bông hoa vàng của tập đoàn Diệp Linh.
Bốn bông hoa vàng tụ tập lại, chính là một phong cảnh đẹp không sao tả xiết.
Các công nhân viên nam thỉnh thoảng còn liếc qua bên này, sắc đẹp thay được cho cơm, nhìn cũng có thể thấy no bụng.
Đồ ăn trong miệng tẻ nhạt vô vị, ngay cả thịt cũng không còn thơm nữa.
Trình Hạ Vũ gắp thịt trong bát cho Từ Lam Khiết: “Chị, chị ăn đi, gần đây em đang giảm béo, không ăn được đồ dầu mỡ này”
“Haiz, thật là hâm mộ chị, ăn thế nào cũng không mập”
Từ Lam Khiết cười lém lỉnh: “Không có cách nào cả, ai bảo chị là đứa con được ông trời yêu thương nhất chứ”
Từ Lam Khiết cười một tiếng mà như có gió xuân, không ít nam nhân viên đều nhìn ngây người.
Từ Nam Huyên chen miệng nói: “Nói đến giảm béo, đúng lúc em có biết một người chuyên giảm béo…”
Bốn cô gái vừa ăn vừa trò chuyện.
Trò chuyện một lúc, không biết thế nào lại nhắc đến chuyện “vây quét lớn”.
Từ Lam Khiết ủ rũ mặt mày mà nói: “Chuyện tập đoàn Diệp Linh của chúng ta chạm đến lợi ích của một người có máu mặt nào đó, người đó muốn vây quét tập đoàn Diệp Linh và địa bàn dưới lòng đất của tỉnh Hà Sơn, mọi người đều nghe nói rồi nhỉ”
Ba cô gái lo lắng khế gật đầu.
Từ Lam Khiết thở dài nói: “Haiz, chị thấy buồn phiên quá, chúng ta đang yên lành làm ăn, không thẹn với lương tâm, tại sao lại gặp phiền toái nhiều như vậy chứ”
Trình Hạ Vũ an ủi: “Chị à, chị lo lắng cái gì.
Anh rể lợi hại như vậy, một bàn tay là có thể đánh bay nhân vật lớn chó má gì đó”
Từ Nam Huyên khinh thường nói: “Ha ha, trông cậy vào tên ăn cơm chùa kia, còn không bằng trông cậy vào một con lợn đâu”
“Tên ăn bám kia biết đánh thật, nhưng chỉ với chút thực lực kia, căn bản không làm được trò trống gì trên ván cờ cấp bậc này cả!”
Trình Hạ Vũ không phục nói: “Chị Nam Huyên, tại sao chị lại có thành kiến với anh rể như vậy chứ, có phải anh ấy nợ tiền chị hay không?”
Nhậm Tiền chen miệng nói: “Lam Khiết, không cần lo lắng.
Không phải Trần đại sư Giang Hải sắp tới tỉnh Hà Sơn trấn giữ sao?”
“Có Trần đại sư, chắc chắn không có vấn đề gì cả”
Từ Nam Huyên gật đầu: “Nhậm Tiền nói rất đúng”
“Lại nói, cho dù Trần đại sư không được, còn không phải có anh hùng cái thế của tôi Sao.
Vừa nhắc tới anh hùng cái thế, Từ Nam Huyện liền cảm thấy rất tiếc nuối.
Lần trước cô đã thấy được anh hùng cái thế trong buổi lễ khánh thành: Sĩ quan Trấn Huy.
Nhưng mà sĩ quan Trấn Huy bận rộn làm việc, cho nên mới không tới gặp mình.
Lúc ấy mình nên chủ động tiến lên bắt chuyện mới đúng.
Haiz, lãng phí cơ hội một cách vô ích.
Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừm, tôi tin tưởng Trần đại sư…”
Lúc này, ngoài cửa chợt có một đám người mặc trang phục võ giả xông vào.
Bọn họ vừa mới đi vào, lập tức diễu võ giương oai hô lên: “Ai là người phụ trách của tập đoàn Diệp Linh, ra đây, tôi muốn gặp người đó”
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Nhóm người này ai nấy đều cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, cả người bừng bừng sát khí, làm cho người ta không dám làm gì Không ít nữ nhân viên bị hù dọa, lập tức lùi về sau, rời xa bọn họ.
Có một nữ nhân viên mua cơm đi ngang qua bên cạnh bọn họ, tên đầu nấm dẫn đầu liền đẩy nữ nhân viên ra: “Đậu má, không có mắt sao, dám chặn đường của ông đây”
Nữ nhân viên bị đẩy một cái lảo đảo, ngã xuống đất.
Bát đũa vỡ choang, còn cứa rách cả bàn tay của cô ấy.
Cô ấy bị sợ choáng váng, co quắp trên mặt đất không dám động đậy.
Đậu mát Trình Hạ Vũ mắng một câu, vội vàng chạy ra nâng nữ nhân viên lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...