Chiến Thần Phong Vân
Không còn cách nào khác, Vũ Ngọc Chi đành phải ở lại.
Không lâu sau, bít tết làm xong rồi liền được đưa lên.
Vũ Ngọc Chi hơi cáu bẳn nói: “Ăn đi.”
Cô cầm lấy dao, chầm chậm cắt thịt bò ăn.
Diệp Huyền Tần thì có chút vất vả hơn.
Mặc dù anh đã thưởng thức qua các bữa tiệc thịnh soạn trên toàn thế giới, nhưng rất không thích đồ ăn tây, cũng chẳng mấy khi ăn, nên không biết cách dùng dao nĩa.
Anh chỉ đành học theo Vũ Ngọc Chi, động tác cực kỳ lóng ngóng.
Vũ Ngọc Chi nhìn không vừa mắt, vừa nhìn đã biết tên nhà quê này chưa ăn đồ tây bao giờ.
Cô hiện tại chỉ muốn ăn nhanh cho xong rồi rời đi.
Vì bên cạnh còn có mấy bàn khách khác đang nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
Hai người ăn xong, bên ngoài cửa liền có bốn người bước vào, họ dừng ở bên cạnh bàn của Vũ Ngọc Chi.
“Ý? Ngọc Chi, cậu cũng đến đây ăn à, thật trùng hợp.”
Vũ Ngọc Chi ngẩng đầu nhìn.
Thấy đám người này, sắc mặt cô liền đỏ lên.
Bốn người này là đồng nghiệp cùng công ty cô.
Người đi đầu là tổ trưởng cấp trên của cô, tên Đỗ Dũng.
Bị đồng nghiệp nhìn thấy cô cùng tên quê mùa này dùng bữa cùng nhau, thật là xấu hổ.
Cô lắp bắp: “Anh Dũng… thật… thật trùng hợp.”
“Đúng rồi, hôm nay tôi mời nhân viên đi ăn, hay là em qua ăn với chúng tôi nhé.”
Vũ Ngọc Chi liếc Diệp Huyền Tần, bộ dạng khó xử.
Nếu bỏ mặc Diệp Huyền Tần mà sang ngồi ăn với Đỗ Dũng thì cũng tệ hại quá.
Cô lắc nhẹ đầu: “Xin lỗi anh Dũng nhẽ, em đang dùng bữa với bạn rồi.”
Ánh mắt Đỗ Dũng hiện lên một tia không vui, con nhóc này dám ở trước mặt nhân viên khác từ chối mình.
Thế này quá là không nể mặt anh rồi.
Anh cũng quay ra liếc nhìn Diệp Huyền Tần: “Không ngờ Ngọc Chi cũng có bạn là nông dân.”
“Ngọc Chi, công ty chúng ta mới thay đổi cơ cấu chế độ, em hỏi xem anh bạn nông dân này có hứng thú không?”
Phì! Ba người đồng nghiệp nữ không nhịn được mà bật cười.
Vũ Ngọc Chi đỏ mặt: “Anh Dũng, anh ấy không phải nông dân.”
Đỗ Dũng nói: “Không phải nông dân? Vậy nhìn bộ dạng này thì chính là ăn mày nhặt rác rồi.
Nhà hàng tây này sao có thể để một gã ăn mày đi vào đây chứ, để chúng ta ăn chung với hắn khác gì kéo chúng ta xuống chung đẳng cấp với hắn.”
Vũ Ngọc Chi có chút tức giận.
Tuy cô nhìn không vừa mắt Diệp Huyền Tần, nhưng dù sao cũng là anh rể mình.
Mình có thể sỉ nhục anh ta, nhưng người khác không được phép!
Cô lạnh lùng nói: “Đẳng cấp không phải dựa vào ngoại hình, mà là nhìn tố chất.
Anh Dũng, hi vọng anh chú ý hành vi và lời nói của mình, tôn trọng người khác một chút.
Cảm ơn anh.”
Đỗ Dũng cười lạnh: “Ha, cô đang bảo tôi không có tố chất? Vậy để người không có tố chất như tôi trịnh trọng thông báo với cô, cô bị công ty sa thải.
Trừ phi, cô uống với anh hai ly.”
Vũ Ngọc Chi lạnh cả người.
Ai mà biết để tìm được công việc này cô đã phải làm những gì chứ.
Nhưng hiện tại, chỉ một câu sa thải là chính thức bị sa thải.
Nếu cô không buồn thì là giả vờ.
Nhưng khi nhìn sang Diệp Huyền Tần, ánh mắt cô lập tức kiên quyết trở lại: “Không làm thì không làm.”
Diệp Huyền Tần cảm thấy ngoài ý muốn.
Không ngờ cô nhóc này cũng rất có nguyên tắc.
Nhưng cũng không thể không nói, cô nhóc này lần này đã đặt cược đúng chỗ rồi.
Diệp Huyền Tần quyết định ra tay.
Đỗ Dũng cắn răng nói: “Được, Vũ Ngọc Chi cô được lắm.
Cô cứ ngồi ăn món thịt bò rẻ rách 200 nghìn với tên ăn mày này đi.
Đi, chúng ta đi ăn bít tết Kobe.”
“Đứng lại!” Diệp Huyền Tần đột nhiên mở miệng.
“Sao? Anh không chịu phục?” Đỗ Dũng cười lạnh.
Diệp Huyền Tần bỏ dao nĩa xuống, cầm lấy khăn ăn lau sạch tay, rồi nhẹ nhàng đeo lên đôi găng tay trắng.
Đeo găng tay trắng là thói quen khi anh ra tay.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...