Đậu má! Trần Tiến Hà bị đẩy cho lảo đảo, giận đến tím mặt.
Trước kia ông đây không quyền không thế, cô bắt nạt tôi thì cũng bắt nạt rồi.
Nhưng bây giờ sau lưng ông đây có Thiếu Mã Gia đứng đó, cô còn dám từ chối tôi ư2 Thế này là muốn chết rồi!
Bốp!
Anh ta không hề do dự mà cho Trình Hạ Vũ một cái tát: “Ông đây thấy cô vừa ý là phúc của cô rồi, cô lại còn dám từ chối tôi.
Cô như vậy là tìm chỗ chết! Có tin một câu của ông đây là có thể lấy mạng cô, thậm chí là cả nhà họ Trình không hả?”
Trình Nhất Thiên sợ muốn chết, vội vã chạy tới: “Cậu Trần, cậu bớt giận, bớt giận đi.
Con bé không hiếu chuyện, xúc phạm đến cậu.
Cậu yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời”
Mạc Khả Như cũng bị chọc điên, hai tay ấn lên vai Trình Hạ Vũ: “Con điên này, ngay cả cậu Trần mà mày cũng dám đánh, chán sống rồi à? Mau, mau dập đầu xin lỗi cậu Trần đi”
Trình Hạ Vũ đầy vẻ quật cường: “Không!
Anh ta là kẻ thù của anh rể, tôi tuyệt đối sẽ không xin lỗi anh ta”
Mạc Khả Như càng tức hơn.
Trong cơn nóng giận, bà ta ra sức đè cổ Trình Hạ Vũ xuống.
Đầu Trình Hạ Vũ đập xuống đất, da đầu cũng trầy ra.
Trình Hạ Vũ đau đến bật khóc.
Cô nghiến răng nói “Anh rể tôi sẽ dạy dỗ các người.
Các người chờ đó, anh rể tôi sẽ trút giận cho tôi”
“Anh rể?” Trần Tiến Hà cười lạnh: “Người cô nói là cái tên ăn bám Diệp Huyền Tân đó chứ gì.
Hừ, tôi biết Diệp Huyền Tân đúng là có chút năng lực, nhưng trước mặt Thiếu Mã Gia thì chút năng lực đó của anh ta chẳng là cái quái gì cả.
Cô đừng quên, người đứng sau lưng Thiếu Mã Gia là sĩ quan Trấn Huy đó.”
Trình Hạ Vũ nói: “Loài chim sẻ sao biết chí của hồng hạc? Các người căn bản không hiểu anh rể tôi! Anh rể tôi quyền nghiêng trời đất.
Trong mắt anh rể tôi, các người chỉ là một đám rệp thôi, căn bản không lọt được vào mắt xanh của anh ấy đâu”
“Con nhóc chết tiệt, tức chết tao rồi” Nằm đấm của Mạc Khả Như đập mạnh vào sau lưng Trình Hạ Vũ: “Này thì mạnh miệng, này thì mạnh miệng này”
Khi Mạc Khả Như còn trẻ, bà ta là đai đen Taekwondo.
Hai nắm đấm giáng xuống, trực tiếp đánh cho Trình Hạ Vũ ho ra máu.
Trình Hạ Vũ tuyệt vọng bất lực, nước mắt giàn giụa: Anh rể, anh đang ở đâu? Mau đến cứu em đi, hu hu.
Trần Tiến Hà: “Được rồi, đừng đánh nữa.
Tối nay tôi muốn bái trời đất vào động phòng với cô ấy, nếu đánh cho tàn phế thì không tốt đâu Trình Hạ Vũ phun một búng máu về phía Trần Tiến Hà: “Dù tôi có chết cũng tuyệt đối không gả cho anh.
Có bản lĩnh thì anh giết tôi luôn đi”
Trần Tiến Hà cười ha ha: “Đợi đến khi vào động phòng rồi cô hãy nói câu này đi.
Muốn chết, quá lợi cho cô rồi.
Sau khi vào động phòng, tôi sẽ khiển cô sống không bằng chết”
Mạc Khả Như vội cười nói: “Được, được, đêm nay sẽ bái trời đất vào động phòng luôn.
Tôi đưa con bé này xuống trước, thử váy cưới xem có vừa không đã”
Mạc Khả Như ra lệnh cho hai bảo vệ lôi Trình Hạ Vũ xuống.
Trình Nhất Thiên cúi đầu khom lưng nói: “Cậu Trần, mời cậu ngồi.
Chúng ta bàn bạc một chút về chương trình đám cưới đi”
Trần Tiến Hà gật đầu, ngồi xuống vị trí chủ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Gia chủ nhà họ Trình, Trình Nhất Thiên, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh hầu hạ.
Trần Tiến Hà thể hiện bốn chữ “tiểu nhân đắc chí” ra một cách vô cùng tinh tế rõ ràng.
Diệp Huyền Tân đang đi tới nhà họ Trình ở Biển Hoa Đông với tốc độ nhanh như chớp.
Nhà họ Trình hết lần này tới lần khác lại cố ý gọi Trình Hạ Vũ về nhà trong thời điểm nhạy cảm này khiến Diệp Huyền Tân cảm thấy rất lo lắng.
Lại thêm vừa nãy anh gọi điện thoại cho.
Trình Hạ Vũ, đối phương vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, khiến Diệp Huyền Tân càng cảm thấy không ổn.
Gần như suốt cả quãng đường anh đều không thả lỏng chân ga.
Khi đến một ngã tư đường, trên con đường bên cạnh đột nhiên có một chiếc container chở hàng lao tới, chặn đứng đường đi của anh.
Diệp Huyền Tân tức giận tím mặt, nhảy xuống khỏi xe, quát mắng: “Mau dời xe ra đi!”
Cửa xe chở hàng mở ra, một người đàn ông cường tráng nhảy xuống.
Người đàn ông này chính là người do Thiếu Mã Gia sắp xếp, Vua Bọ Cạp.
Anh ta móc một tấm ảnh ra, so sánh với Diệp Huyền Tân mấy lần rồi cười lạnh liên tục: “Diệp Huyền Tân của tập đoàn Diệp Linh?”
Diệp Huyền Tân nghiêm túc: Nhầm vào anh à?
Anh lạnh lùng nói: “Anh là ai?”
Vua Bọ Cạp cười lạnh: “Tôi là ai thì anh không cần phải biết nữa rồi.
Hiện giờ anh chỉ cần biết, nếu anh không quay về thì anh chết chắc rồi.
Cút về Tân Hải, có lẽ còn có thể sống thêm mấy ngày nữa.
Nếu cố chấp đi tiếp, đổ máu tại chỗ”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...