Hai người nhìn về phía cửa với vẻ nghỉ hoặc.
Sau khi phát hiện ra người tới, hai bọn họ đều kinh ngạc một phen ‘Vậy mà lại là người vì hút thuốc phiện bán ma túy mà bị giam vào tù – Trần Hạ Lan Sao mới nhanh như vậy mà cô ta đã được thả ra ngoài rồi?
Cô ta đến đây làm gì?
Từ Lam Khiết trầm giọng nói: “Cô đến đây làm gì? Chúng tôi không hoan nghênh cô, xin mời cô ra ngoài.”
Trần Hạ Lan đầy vẻ khiêu khích: “Chậc chậc, Lam Khiết, đừng tuyệt tình như thế mà.
Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn thân đó.
Lần này tôi tới là muốn giúp cô, tránh cho cô đến cuối cùng lại lưu lạc đầu đường xó chợ, chết đói chết rét”
Từ Lam Khiết nói: “Cô giúp tôi ư? Cô lại tốt bụng như thế cơ à?”
Trần Hạ Lan: “Đương nhiên rồi”
Cô ta ném một bản hợp đồng vào ngực Từ.
Lam Khiết: “Đây là hợp đồng chuyển nhượng của tập đoàn Diệp Linh.
Tôi ra giá bảy trăm tỷ, mua lại tập đoàn của nhà cô”
Từ Lam Khiết còn chẳng thèm nhìn hợp.
đồng đã trực tiếp ném trả cô ta: “Xin lỗi, tập đoàn Linh Diệp không bán! Hơn nữa, giá trị trường của tập đoàn Linh Diệp ít nhất cũng là mười bảy nghìn năm trăm tỷ.
Cô lấy bảy trăm tỷ ra mua, ai cho cô cái dũng khí đó hả?
Trân Hạ Lan đùa cợt nói: “Đúng thật là khi tập đoàn Diệp Linh ở thời kỳ đỉnh cao thì giá trị trường là gần mười bảy nghìn năm trăm tỷ.
Có điều bây giờ ấy à, tập đoàn Diệp Linh đã bị cả tỉnh Hà Sơn vây quét cô lập, sắp phá sản rồi.
Tôi ra giá bảy trăm tỉ là quá giá rồi đấy.
Tôi khuyên cô thức thời chút, ngoan ngoãn ký tên đi.
Băng không, cuối cùng tập đoàn Diệp Linh phá sản, không những cô chẳng có được một xu nào mà thậm chí còn nợ một khoản lớn đấy Từ Lam Khiết tức giận nói: “Cho dù tôi cho một mồi lửa thiêu cháy tập đoàn Diệp Linh thì cũng không bán cho cô đâu”
Diệp Huyền Tân cũng lạnh lùng nói: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, mau cút ra khỏi đây đi.
Nếu không, tôi bảo đảm cô sẽ không thể nào đứng mà đi ra được đâu.”
Trân Hạ Lan hung ác trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tân: “Diệp Huyền Tần, anh vẫn còn xem tôi là người bình thường không quyền không thế năm đó hay sao? Hừ, tôi bây giờ, anh không với nổi đâu.
Muốn đụng tới tôi, cũng phải xem anh có bản lĩnh đó không đã.
Triệu Bân Triệu Việt, vào đây”
Từ ngoài cửa lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ đi vào: “Cô chủ Trần, cô muốn đánh ai thế?”
Vừa vào đã hỏi đánh ai, đủ để thấy sự kiêu căng phách lối của bọn họ.
Trần Hạ Lan chỉ vào Diệp Huyền Tân, nói: “Người này là bạn trai cũ của tôi, năm đó vì không lấy ra được tiền sinh lễ nên bị tôi đá cho một cú.
Bây giờ thì, ha ha, anh ta muốn cầu xin tôi quay lại, năm lần bảy lượt quấn lấy tôi.
Các anh nói nên làm thế nào đây?”
Triệu Bân và Triệu Việt bật cười: “Quấn lấy cô Trần, vậy đương nhiên phải đánh gấy chân rồi?
Trần Hạ Lan chủ động tránh ra: “Nghe theo hai anh”
Triệu Bân và Triệu Việt nằm tay thành nắm đấm, vang lên tiếng răng rắc, nhìn chăm chăm Diệp Huyền Tân như hổ đói rình mồi, đi về phía anh: “Đã bị người ta đá rồi mà còn quấn lấy người ta.
Tao nhổ vào, đồ chó bám đuôi!
Bây giờ, mày lập tức quỳ xuống xin lỗi cô Trần đi.
Nếu không, thì lấy hai cái chân mày ra đây để tạ tội”
Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Chó anh cho em? Hai con chó các người đúng là tận tâm.
với công việc ghê nhỉ.
Đến đây, để tôi được thấy bản lĩnh của hai người nào!”
Đậu mát Kiêu ngạo!
Bị mắng là “chớ”, Triệu Bân và Triệu Việt liền tức giận, một trước một sau lao bố về phía Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân không hề hoảng loạn, thậm chí còn chẳng có phản ứng gì.
Đến khi Triệu Bân sắp đụng vào anh rồi thì cuối cùng Diệp Huyền Tân mới tung chân ra.
Triệu Bân vội vã đưa cánh tay ra muốn đỡ.
Nhưng gã ta không ngờ một cú đá tùy tiện này của Diệp Huyền Tân lại ẩn chứa lực bộc phát vô tận Gã ta trực tiếp bị đá bay ra ngoài, thậm chí còn đập vào Triệu Việt phía sau khiến gã ta cũng ngã xuống đất.
Hai người năm dưới đất, giấy dụa hồi lâu cũng không đứng lên được, thậm chí còn hít thở đầy khó khăn.
Bọn họ nhìn Diệp Huyền Tân với vẻ mặt đầy kinh hãi.
Đậu móa, sao thực lực của người này lại mạnh như vậy?
Trước khi đến không phải đã nói anh chỉ là một kẻ ăn bám thôi sao?
Có thực lực này còn cần ăn bám nữa à?
Tin tình báo có sai sót rồi Nhìn Diệp Huyền Tân hùng hổ dọa người, Trần Hạ Lan cũng sợ đến nỗi điên cưồng nuốt nước bọt, không ngừng lui về phía sau.
“Diệp Huyền Tân, anh đợi đấy.
Tôi sẽ khiến anh hối hận.
Tôi bây giờ là người mà anh không thể chọc vào được đâu.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh ngoan ngoãn quỳ xuống sám hối”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...