“Người này chưa từng trải qua sự đời, nếu có gặp được cụ Lý Thánh Thủ thật, vậy còn không phải sẽ sợ đến mức cả người run rẩy hay sao.
Đến lúc đó chẳng những không thể mời được cụ Lý Thánh Thủ, mà còn để lại ấn tượng xấu cho người ta, gây bất lợi cho tập đoàn Diệp Linh.”
Từ Lam Khiết lại thở dài: “Ôi, tuy tỷ lệ thành công không đến một nửa, nhưng nếu không thử thì một chút hy vọng cũng chẳng có, thà liều một phen còn hơn không làm gì.”
Diệp Huyền Tân mim cười: “Ừm, anh sẽ cố hết sức thử mời ông ấy.”
Châm thần chỉ huy Diệp tôi là độc tôn trong toàn bộ giới y học Đại Hạ.
Lý Thánh Thủ cũng chỉ có thể xưng là học sinh tiểu học trước mặt mình.
Từ Nam Huyên bĩu môi, khinh thường bảo: “Lam Khiết, để chị phiên dịch lại lời của Diệp Huyền Tần cho em một chút nhé.
Anh ta nói sẽ cố hết sức thử, ý chính là đánh chết anh ta cũng không thể mời được tiền bối Lý Thánh Thủ đâu, em nên từ bỏ đi thì hơn.”
Diệp Huyền Tân: “..”
Được, quả nhiên là chó không thể thay đổi thói quen ăn cứt! Cảm xúc của cô ta vừa mới ổn định lại, đã bắt đầu phát huy cái tính oán hận nghìn năm của mình.
Di động của Diệp Huyền Tân đột nhiên vang lên, là chủ tịch Hàn gọi tới.
Anh nhớ lại hôm nay là ngày anh đồng ý sẽ xử lý cổ độc cho ông ta và lão ân sư của ông ta.
Chủ tịch Hàn gọi tới chắc chắn là để giục chuyện này.
Lúc này, bọn họ đã trở về tập đoàn Diệp Linh, Diệp Huyền
Tần dứt khoát tìm một cái cớ rồi lái xe rời đi.
Không đến bao lâu, anh đã tới địa điểm: Một ngôi nhà thuộc khu nhà ở quân nhân.
Lão ân sư của chủ tịch Hàn sống ở nơi này, thiết nghĩ cũng là người trong quân đội.
Hơn nữa xét theo quy cách nhà ở đặc biệt của đơn vị này, thì quân hàm của ông cũng không nhỏ.
Chủ tịch Hàn đã sớm đợi ở cửa, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần, thì vội vàng đi lên đón một cách cung kính.
“Cậu Diệp, cậu đã tới rồi, tôi đưa cậu vào trong”
“Ừm”
Hai người một trước một sau tiến vào nhà ở đặc biệt.
Nửa đường đi, chủ tịch Hàn nhỏ giọng nói: “Cậu Diệp, bây giờ chúng ta đang gặp phải chút phiền phức nhỏ.
Sư muội của tôi, cũng chính là con gái của lão ân sư, Hàn Thúy Lan, cũng không tin chuyện cổ trùng, cho nên không muốn để cậu chữa bệnh cho ông cụ.
Cô ấy còn muốn mời thánh thủ quốc y Lý
Thánh Thủ tới chữa bệnh cho ông cụ nữa.
Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ khuyên tiểu su muội, để cậu ra tay cứu lão ân sư.”
“Hửm?” Diệp Huyền Tân hơi sửng sốt: “Quốc y thánh thủ Lý Thánh Thủ sao? Đúng là trùng hợp thật.
Vừa hay, tôi cũng muốn đi gặp ông ấy một chút.”
Sau khi băng qua một hành lang thật dài, hai người tiến vào phòng của lão ân sư.
Trong phòng của lão ân sư đã chật kín người, hắn đều là người nhà của ông cụ.
Diệp Huyền Tân phát hiện ra phần lớn người trong số đó đều là người trung niên, chỉ có một cô gái trẻ tuổi.
Nếu đoán không lầm thì cô ta chắc hẳn chính là con gái của lão ân sư, tiểu sư muội Hàn Thúy Lan của chủ tịch Hàn.
Cô gái này có vóc dáng thanh mảnh cao gầy, mặc một chiếc áo da bó sát, tôn lên dáng vẻ oai hùng và mạnh mẽ của cô ta.
Cô ta mày kiếm mắt sáng, hai mất như đuốc, vênh váo hung hăng, cầm một đoản đao chơi đùa trong tay, vậy cũng đủ để chứng minh tính cách của cô ta mạnh mẽ đến đâu.
Hàn Thúy Lan, tên của cô ta quả nhiên hợp với khí chất của cô ta.
Sau khi phát hiện ra chủ tịch Hàn và Diệp Huyền Tân bước vào, vẻ mặt của cô ta bất mãn, dường như không hoan nghênh bọn họ, làm ra động tác im lặng với bọn họ.
Một ông cụ đang khám và chữa trị cho người bệnh.
Ông cụ có mái tóc và chòm râu bạc trắng, tiên phong đạo cốt, cách từ xa nhưng Diệp Huyền Tân vẫn ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Nếu đoán không lầm thì ông ta chắc hẳn chính là quốc dược thánh thủ, Lý Thánh Thủ.
Ông ta quả thực cũng được xem là quốc dược thánh thủ, nhưng về phần có phải là “thánh thủ” hay không thì cũng chưa biết được.
Lý Thánh Thủ chẩn đoán một hồi, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Ông ta trầm giọng nói: “Tại sao không tìm tôi tới chữa trị từ sớm, để kéo dài đến mức độ nghiêm trọng như vậy.”
Hàn Thúy Lan vội vàng đáp: “Ông Lý, ông bận rộn công việc, muốn tìm gặp ông mà không có cơ hội, tôi cũng vừa mới xếp hàng xong”
Lý Thánh Thủ tức giận nói: “Hừ, tại sao không sớm nói rõ thân phận của người bệnh đi.
Lẽ nào ông Hàn không nói cho các người biết hai người chúng tôi có quan hệ sâu sắc hay sao? Cho dù có vội đến đâu tôi cũng sẽ chữa trị cho ông Hàn trước tiên.”
Hàn Thúy Lan áy náy nói: “Xin lỗi, ông Lý, là sơ suất của chúng tôi”
Lý Thánh Thủ thở dài: “Bỏ đi, cũng tại tôi bình thường quá bận, không để ý đến thông tin của người bệnh cho lắm.
Đi chuẩn bị nước nóng và rượu cho tôi, tôi sẽ chữa bệnh cho ông Hàn.”
“Vâng.” Hàn Thúy Lan vội vàng sai người làm ở bên cạnh đi làm theo lời Lý Thánh Thủ đã nói.
“Không biết ông chuẩn đoán người bệnh này bệnh gì, và muốn chữa trị thế nào?” Một giọng nói cao vút đột nhiên vang lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...