Độc Lang vội vàng trả lời tin nhắn: “Anh, gần đây quân khu chúng ta đã nghiên cứu ra một lô vũ khí hỏa dược lớn, em lấy đến thử với đối thủ của anh trước nhé”
Diệp Huyền Tân vội vàng đáp: “Vớ vẩn, đối phó với mấy thứ đồ ôi thiu này không cần phải làm to chuyện.
Anh cũng chỉ mong có thể bắt được con cá lớn sau lưng thông qua mấy con tôm nhỏ này.
Nếu cậu dọa cho người đó hoàn toàn khiếp sợ, vậy làm sao anh bắt được cá lớn nữa đây.
Cậu chỉ cần dẫn đội tới đây một chuyến, chứng minh cậu đang ở thành phố Tân Hải là được, tuyệt đối đừng làm ra hành động lớn gì khác”
Sĩ quan Trấn Huy vô cùng nín nhịn.
Nhưng anh ta không dám làm trái mệnh lệnh của chỉ huy Diệp, cuối cùng chỉ có thể đáp “vâng” một cái.
Thiếu Mã Gia đột nhiên chế giễu: “Họ Diệp kia, anh gửi tin nhăn cho ai thế, sẽ không phải là gửi tin nhắn cho sĩ quan Trấn Huy, kêu anh ta tới làm mất thể hiện của tôi đấy chứ”
Diệp Huyền Tân mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?”
Hửm?
Há há há hát Đám người đều sắp cười đến điên luôn rồi.
Nói đầu người ta thiếu mất một dây thần kinh thật đúng không phải là chém gió mà.
Vậy mà anh ta còn không nghe ra được Thiếu Mã Gia đang chế nhạo anh ta ngay trước mặt mọi người!
Đây đúng là điên rồi, nếu anh ta có thể mời được sĩ quan Trấn Huy thì bọn họ còn mời được cả chỉ huy Diệp nhé.
Thiếu Mã Gia cười đến chảy nước mắt: “Được rồi được rồi, mọi người đều về chỗ ngồi đi, tiếp tục buổi tiệc của chúng ta thôi.
Vừa rồi mọi người cứ coi như tôi và cậu Diệp đang tấu hài đi, ha ha, buồn cười chết mất”
Mọi người lập tức giải tán, trở về vị trí của mình.
Từ Nam Huyên tức giận nhìn anh một cách khinh thường: “Hừ, thằng hề lòe thiên hạ, có gì hay ho mà cũng dám chém gió!”
Diệp Huyền Tân cũng chẳng thèm so đo với cô, lại nhắc nhở: “Cảnh cáo cô một câu cuối cùng, tuyệt đối đừng uống rượu”
Nhưng cô lại dữ tợn đáp: “Câm mồm, không cần anh quan tâm”
Mọi người lại thay phiên nhau tới mời rượu Thiếu Mã Gia, rồi nghe ngóng chuyện sĩ quan Trấn Huy từ anh ta.
Vê phần Diệp Huyền Tân thì lại bị mọi người ghẻ lạnh.
Mấy người ngồi chung bàn với anh cũng chế nhạo anh.
“Các anh em, hôm nay tôi rất vui vẻ, lát nữa sẽ giới thiệu một đại nhân vật cho mọi người làm quen”
“Ð, không biết là đại nhân vật nào thế?”
“Chỉ huy Diệp, vừa rồi tôi có gửi tin nhắn cho chỉ huy Diệp, anh ấy sắp tới đây rồi đấy”
“Phụt! Cậu còn chẳng xứng xách giày cho chỉ huy Diệp nữa là, làm sao có bản lĩnh mời anh ấy tới đây chứ”
“Người ta là một vệ sĩ, một cuộc điện thoại còn có thể mời sĩ quan Trấn Huy tới đây, vậy dựa vào cái gì mà tôi không mời được chỉ huy Diệp tới chứ?”
“Hở? Há há há há hái”
Từ Lam Khiết cũng thở dài bất đắc dĩ.
Lòng ham hư vinh của Diệp Huyền Tân quá mạnh, vì thể diện mà ngay cả “sĩ quan Trấn Huy” cũng có thể chém gió ra được.
Nhưng lại không biết làm như vậy không những không có cách nào cứu vấn thể diện, mà ngược lại còn mất mặt hơn.
Cô đã hạ quyết tâm rồi, lát nữa sẽ tìm cơ hội dẫn Diệp Huyền Tần rời đi trước.
Dù sao thì đơn xin gia nhập thị trường của cô cũng đã được phê duyệt rồi, tiếp tục ở lại cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Ngay khi bữa tiệc đang náo nhiệt thì trên con đường lớn ở ngoài cửa, đột nhiên truyền tới tiếng động cơ gầm tú và tiếng cảnh báo đồn dập.
Có người liên tục hét lên: “Quân đội chấp hành nhiệm vụ, phong tỏa phố buôn bán, mời những người không có phận sự tránh đi..”
“Quân đội chấp hành nhiệm vụ, phong tỏa phố buôn bán, mời những người không có phận sự tránh đi..”
Mọi người đều ngây người.
Tình huống gì đây? Quân đội chấp hành nhiệm vụ…
Quân đội đến phố buôn bán nho nhỏ này chấp hành nhiệm vụ gì?
Mọi người vừa ra đến cửa để tìm hiểu rốt cuộc là sao, nhưng không ngờ lại thấy một đội súng vác vai, không biết từ đâu chui ra, chèn chặt cửa lớn, chật như nêm cối.
Có người dẫn đầu đứng ra, quát: “Quân đội chấp hành nhiệm vụ, phong tỏa phố buôn bán, mời những người không có phận sự tránh đi.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...