Nói thật, trong lòng cô có chút thất vọng, thực tế khi nhận món quà này cô không ngạc nhiên mà lại thấy rất đỗi tầm thường.
Thà anh mua cho cô một chiếc đồng hồ ba triệu rưỡi còn tốt hơn là viết một bức thư tình.
Năm 2020 rồi, ai còn viết thư tình kiểu cổ lỗ sĩ như này chứ.
Nhưng để không làm mất mặt Diệp Huyền Tân, cô giả vờ vui mừng đáp: “Cảm ơn anh, Huyền Tân, anh tình cảm quá” “Hiểm thấy anh lười như vậy mà vẫn đích thân viết thư tình gửi tặng em.”
Thư tình!
Từ Nam Huyên và Thiếu Mã Gia trợn tròn mắt khó hiểu, xong đột nhiên phá lên cười.
“Phụt, anh tặng Lam Khiết bức thư tình vào ngày kỉ niệm một năm quen nhau sao? Sao anh không lên trời luôn đi”
“Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, một gã thanh niên ăn bám như anh, cũng chỉ có thể tặng thư tình mà thôi.”
“Haiz, Lam Khiết à, lần này em đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta chưa? Anh ta thậm chí còn chẳng muốn bỏ ra một đồng nào vì em, loại đàn ông như vậy còn cần anh ta làm cái gì chứ.”
“Vừa nãy tôi còn suýt chút nữa tưởng rằng đấy là hợp đồng chuyển nhượng nhà hàng Michelin, thật sự tôi đã đánh giá anh cao quá rồi.”
Từ Lam Khiết vội vàng giải vây cho Diệp Huyền Tân: “Được rồi chị Nam Huyên, chị đừng nói anh ấy như vậy, em thích món quà này mà.” “Huyền Tân, chúng ta đi thôi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng về mặt thất vọng của cô vẫn hiện rõ trên gương mặt.
Cô không còn mặt mũi nào để tiếp tục ngồi đó nữa, cô chuẩn bị kéo Diệp Huyền Tân rời đi.
Bạn trai nhà người ta thì tặng nhà hàng Michelin, còn bạn trai cô lại viết thư tinh, sự so sánh khập khiêng như này, Diệp
Huyền Tần chắc chắn là yếu thế hơn rồi.
Chỉ là Diệp Huyện Tân không chịu rời đi: “Lam Khiết, em đọc hết bức thư đi đã.”
Từ Lam Khiết nói: “Em muốn về nhà rồi từ từ đọc.”
Từ Nam Huyên nói: “Đúng đó, mấy trang lận cơ mà, ít nhất cũng phải đọc nửa ngày trời mới xong”
Diệp Huyền Tân bất đắc dĩ nói: “Được rồi.
Vậy bây giờ em chi cần đọc dòng cuối cùng thôi.” “Dòng cuối cùng?” Từ Lam Khiết đang ù hết cả đầu, nhưng cô vẫn mở ra đọc cẩn thận.
“Đồ ngốc, anh biết là em không thích ăn sáng, điều đó rất hại cho sức khỏe” “Vì vậy anh tặng em nhà hàng Michelin này, về sau nhà hàng này sẽ đích thân chuẩn bị bữa sáng cho em.
Hứa với anh, nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé”
Từ Lam Khiết đột nhiên như nhận ra điều gì đó, cô xúc động, run rẩy lật tiếp sang trang sau.
Những trang sau, không phải là thư tình, mà là..
hợp đồng.
Hợp đồng thể hiện bên A: Diệp Huyền Tân sẽ chuyển nhượng nhà hàng Michelin cho bên B: Từ Lam Khiết.
Khoản tiền bồi thường mà Từ Lam Khiết sẽ phải trả là mỗi ngày đều phải ăn sáng đúng giờ.
Hai dòng nước mắt không ngừng lăn dài trên má cô: “Huyền Tân, anh… anh… anh thật ngốc!”
Trong giây phút này cô không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: “Anh thật ngốc.”
Đúng vậy, vì để cô ăn sáng mà anh trực tiếp mua nhà hàng
Michelin cho cô, đây không phải là ngoc thi là gi?
Ngốc một cách dễ thương!
Từ Nam Huyên và Thiếu Mã Gia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao tâm trạng của cô đột nhiên trở nên kích động như vậy.
Từ Nam Huyên cướp lấy hợp đồng.
Sau khi xem xong, cô và Thiếu Mã Gia đứng ngây người bất động.
Không ngờ Diệp Huyền Tần thật sự là chủ của nhà hàng này.
Hơn nữa anh còn tặng nhà hàng Michelin cho Từ Lam Khiết một cách vô điều kiện! Đầu tiên là thư tình, sau đó là nhà hàng Michelin, món quà này không những đắt tiền mà còn cực kỳ giàu tình cảm!
Thật đúng là quá lãng mạn!
Đây là chuyện mà một thanh niên ăn bám có thể làm được sao?
Thật nực cười, dáng vẻ của Diệp Huyền Tân bây giờ trông có giống với một thanh niên ăn bám không.
Ngay cả Từ Nam Huyên cũng phải thừa nhận rằng, lúc này mình cũng bị cảm động theo.
Diệp Huyền Tân nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt Từ Lam Khiết, nói: “Lam Khiết, em ký tên đi.” “Về sau em chính là bà chủ của nhà hàng này
Từ Lam Khiết càng thêm nghẹn ngào.
Đầu tiên anh khiến cho cô thất vọng, sau đó lại tạo cho cô một bất ngờ lớn, cảm xúc cô thay đổi chóng mặt khiến cho cô không biết phải nói gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...