Chiến Thần Phong Vân
“Anh xấu xa, em mặc kệ anh!” – Từ Lam Khiết hất tay Diệp Huyền Tân, xoay người rời đi Nhìn thấy Từ Lam Khiết thực sự tức giận, Diệp Huyền Tân vội vàng đuổi theo: “Được rồi, được rồi anh sai rồi.
Vừa rồi anh gặp ác mộng và vô tình đụng phải em”
“Bỏ đi, anh mau chuẩn bị, Nam Huyền mời chúng ta đi dùng bữa, còn đặc biệt nhắc tới anh”
“Hả?” – Diệp Huyền Tân sững sờ sao có thể tốt bụng mời chúng ta đi ăn tối”
“Hình như cô ấy tìm được cái thế anh hùng của đời mình, muốn khoe khoang với chúng ta”
Cái quái gì thế?
Diệp Huyền Tân càng thêm sốc.
Diệp Huyền Tân chính là anh hùng của cô ta! Cô ta đã tìm thấy một anh hùng khác ở đâu?
Chết tiệt, ai đó đang mạo danh mình?
Trong trường hợp này, anh sẽ phải đến một bữa tiệc để vạch trần bộ mặt giả dối của “anh hùng” để Từ Nam Huyên không bị lừa dối Anh sững sờ khi điện thoại di động vang lên Thẩm Hải, người giàu nhất Lâm Hải, đã gọi “Anh Tân trong nhà hàng Michelin dưới tên anh, có người muốn đặt một bữa ăn.
Chuyện này chưa từng xảy ra, cho nên tôi tới đây hỏi ý kiến của anh”
“Chúng ta có bao nhiêu nhà hàng Michelin ở Tân Hải?”
“Đây là chiếc duy nhất”
Diệp Huyền Tân gật đầu.
Xem ra người đặt bàn hôm đó chính là “anh hùng’ của Từ Nam Huyên.
Diệp Huyền Tân nói: “Khách muốn đặt phòng thực ra là để chiêu đãi tôi”
“Tuy nhiên, ông phải phân phó xuống người hôm nay đặt bao hết là tôi không phải hẳn: Cửa hàng Michelin duy nhất ở Tân Hải ngày nay rất sôi động.
Gần trăm nhân viên trong cửa hàng túc trực ở cửa, chào đón khách.
Hôm nay, cửa hàng Michelin đã được đặt trước toàn bộ, điều chưa từng có.
Bởi vì cửa hàng Michelin không có quy tắc này, được nhừ vậy phải là loại đối xử này chỉ dành cho VIP siêu cấp.
Mấy đợt khách vừa đến, nghe tin có người đặt chỗ thì tất cả đều biết điều ra về.
Họ cũng biết rằng những người có thể đặt trước cửa hàng Michelin đều giàu có và quyền lực.
Từ Đức Lương hôm nay đưa bạn gái đến ăn cũng phải ngậm ngùi ra về.
Kết quả là ngay khi quay lại, anh ta đã nhìn thấy Từ Nam Huyên và một người đàn ông lạ mặt bước ra từ chiếc Bentley.
Từ Đức Lương luôn coi thường Từ Nam Huyện anh ta lạnh lùng nói: “Chị họ, thật là trùng hợp, cũng tới ăn cơm? Tôi khuyên chị nên đến nhà khác ăn cơm, kẻo bị đuổi ra ngoài, thật đáng xấu hổ”
Nhìn thấy Từ Đức Lương, Từ Nam Huyên đúng là có chút sợ hãi nhưng nghĩ tới hiện tại mình có ‘cái thế anh hùng’ ở đây cô cũng đã tự tin và dửng dưng nói: “Sao, anh không vào được à? Anh không vào được, không có nghĩa là chúng tôi cũng không vào được.”
“Thật sao?” – Từ Đức Lương chế nhạo – “Vậy tôi sẽ đứng đây nhìn chị bị đuổi đi”
Thiếu Mã Gia khinh thường liếc nhìn Từ Đức Lương, sau đó kéo Từ Nam Huyên bước vào trong.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...