Chiến Thần Phong Vân
Những người được lệnh của Trương Văn Lương bước tới chỗ Diệp Huyền Tần, Trương Văn Linh chính là muốn ngay trước mặt Chủ tịch Hàn Diệp Huyền Tân sẽ làm ra động tác gì đó với đám người này để anh ta chính thức.
thành khủng bố.
Lúc này, Chủ tịch Hàn cũng phát hiện ra Diệp Huyền Tân.
Ông ta chạy tới và cúi đầu chào Diệp Huyền Tân: “Anh Tần, anh đi theo tôi, ở đây cực kỳ nguy hiểm, cứ giao cho lực lượng cảnh sát vũ trang”
Gì?
Những người tùy tùng sắp bắt được Diệp Huyền Tân run lên cầm cập!
Chủ tịch Hàn thật sự gọi Diệp Huyền Tân là anh Tân còn cúi đầu cung kính.
Hoàng Phúc Lâm và Trương Văn Lương nhìn nhau, họ sắp phát điên rồi!
Đám người Nhậm Tiền cũng ngẩn ra, sững sờ, miệng há to đến mức ngậm được một quả trứng.
Trước nay bọn họ đều biết anh rất tài giỏi nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới năng lực của anh cường đại đến mức này.
Ngay cả chủ tịch thành phố cũng cúi đầu trước anh.
Chủ tịch Hàn duỗi tay mời lại: “Anh Tần, theo tôi ra ngoài thôi.”
“Tôi không thể cùng ông đi ra ngoài”
Chủ tịch Hàn nghỉ ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi là kẻ khủng bố mà họ đang nói đến”: Chủ tịch Hàn lập tức nhíu mày, tức giận nhìn Trương Văn Lương và những người khác: “Bí thư Lương, chuyện này là sao hả?”
Trương Văn Lương run rẩy nói: “Ông… ông cùng anh ta có quan hệ gì?”
Chủ tịch Hàn mắng: “Chỉ cần trả lời những câu hỏi của tôi, ít hỏi những câu không liên quan”
Trương Văn Lương hít một hơi thật sâu.
Bây giờ ông ta không có đường lui, chỉ có thể khẳng định Diệp Huyền Tần là khủng bố.
“Vừa rồi người của chúng tôi đang thi hành công vụ.
Diệp Huyền Tân đã ngăn cản cậu ta, thậm chí anh ta đã hành động với người của tôi bằng phương pháp cực kỳ tàn bạo.
Vì vậy, tôi tin rằng anh ta là một phần tử nguy hiểm”
Hoàng Phúc Lâm và những người khác cũng nhanh chóng làm chứng.
“Đúng, đúng, chúng ta có thể làm chứng”
“Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến tên này cản trở người thi công vụ và đánh gãy chân vệ sĩ của ông Lương ngay tại chỗ”
“Nhìn kìa, xương đùi của người vệ sĩ đó lộ ra hết.
Thật khủng khiếp và vô nhân đạo”
Hàn Thất Lục liếc nhìn vệ sĩ đã ngã xuống, không khỏi hít một hơi.
Vệ sĩ này quả thực có chút khổ sở.
Hàn Thất lục điều chỉnh tâm trạng, nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh Tân, bọn họ nói có đúng không?”
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Nhảm nhí”
Nhậm Tiền vội vàng nói thêm: “Chủ tịch thành phố, chúng ta có thể chứng thực bọn họ đang nói nhảm.
Đây là công ty của tôi.
Tôi chỉ muốn vào căn chòi và kiểm tra đồ đạc nhưng họ đã cố gắng hết sức để ngăn tôi lại”
“Vì để ngăn cản tôi, anh ta đã đánh tôi Vào thời khắc mấu chốt, chính anh Tân ra tay đỡ đòn của đối phương cho tôi, nếu không bây giờ có lẽ tôi đã chết.”
Trương Văn Lương tức giận: “Tự vệ cũng có thể đánh gấy xương đùi của một người? Ma tin lời của các người!”
Chủ tịch Hàn có chút đau đầu.
Đúng vậy, chỉ cần chặn lại, có thể đánh gấy đùi đối phương?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...