Chiến Thần Phong Vân
Hồ Nghiễm Thắng cẩn thận cất bản hợp đồng đi, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Bây giờ anh không còn là người của dược phẩm Lỗ Khang nữa, xin hãy rời đi.
Chúng tôi đang tổ chức tiệc ăn mừng, không có phần anh.”
Diệp Huyền Tần hai tay ôm ngực, cười cười không nói.
Nhậm Tiền lại thấy không còn mặt mũi nào kéo Diệp Huyền Tần rời đi.
Nhưng anh lại bình tĩnh nói: “Cô chưa thể rời đi.
Nếu cô rời đi, cô sẽ bỏ lỡ một màn kịch hay.”
“Bây giờ còn có màn kịch hay?”
Hồ Nghiễm Thắng cũng trợn trừng hai mắt không chút tức giận nói: “Muốn xem kịch thì đi tới nhà hát xem, ở đây không ai diễn cho mấy người.”
Trữ Tài Thần đột nhiên nói: “Em họ, hiện tại em đã là cổ đông lớn của công ty, món nợ này em nên giải quyết.”
Hồ Nghiễm Thắng cười nói: “Anh họ đừng lo lắng, em nơ anh 70 tỷ.”
“Không, cả vốn lẫn lãi là 85 tỷ.”
Sao đột nhiên tính lãi? Hồ Nghiễm Thắng cứ tưởng chỉ phải trả lại 70 tỷ mà thôi.
Hồ Nghiễm Thắng suy nghĩ một chút, còn tưởng rằng có thể là Trữ Tài Thần nhìn thấy Diệp Huyền Tân ở đây, không tiện nói không cần lãi, cho nên mới bảo là 85 tỷ.
“Không sao, 85 tỷ thì 85 tỷ.”
Hồ Nghiễm Thắng nhìn nhóm nhà cung cấp và nhà phân phối và nói: “Các anh em, tôi đang vội dùng tiền.
Ai xem có tiền có thể cho tôi mượn trước được không?”
Hồ Nghiễm Thắng hoàn trả hơn 70 tỷ này cho các đại lý và nhà phân phối nhưng thật ra tất cả chỉ là “tạm thời bảo quản”.
Chỉ cần Hồ Nghiễm Thắng lấy được 50% cổ phần từ Diệp Huyền Tần, bọn họ sẽ hoàn trả lại.
Họ lấy điện thoại di động ra, gọi cho cấp dưới và yêu cầu họ gửi tiền.
Đại diện nhà cung cấp Ngô Dụng: “Thư ký Vương, khoản thanh toán ba tỷ mà tôi yêu cầu từ Lỗ Khang giờ hãy gửi lại cho tôi.”
“Cái gì? Mất rồi? Ba tỷ kia bị trộm sao?”
“Làm sao có thể!”
Đồng thời, các nhà cung cấp, phân phối khác cũng hét lên.
“Chỗ chúng ta cũng mất!”
“Tất cả số tiền tôi lấy từ công ty Lỗ Khang đều bị đánh cắp rồi?”
“Hãy xem những thứ khác, còn gì bị đánh cắp không?”
“Hả? Chỉ có khoản thanh toán đó đã bị đánh cắp và không có gì khác bị chuyển đi!”
Hồ Nghiễm Thắng sắc mặt nhất thời ảm đạm xuống, nóng lòng hỏi: “Chuyện quái gì đang xảy ra?”
Ngô Dụng mồ hôi nhễ nhại: “Ba tỷ định cho anh vay đều bị cướp mất.”
“Chỗ tôi cũng vậy!”
“Chết tết! Tôi cũng vậy, đều bị lấy hết rồi.”
Não Hồ Nghiễm Thắng sắp nổ tung rồi, đó là 70 tỷ, 70 tỷ đều bị lấy mất.
Hơn nữa tất cả cùng lúc, không lấy gì lấy đúng tiền thuộc 70 tỷ đó.
Nói không có mờ ám ma mới tin!
Chắc là Diệp Huyền Tần làm chuyện này, Hồ Nghiễm Thắng nghiến răng nhìn anh: “Rác rưởi, không biết xấu hổ!”
Diệp Huyền Tần nhún vai: “Nếu không có bằng chứng đừng tùy tiện cắn người.
Tiền của anh mất liên quan gì tôi.”
Trên thực tế, Diệp Huyền Tần thực sự đã làm điều này.
Anh để Phạm Thúy Lan đánh cắp nó.
Phạm Thúy Lan là một cao thủ hàng đầu cấp S, giỏi nhất trong việc đánh lén, số tiền này cũng không có khó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...