Nhậm Tiền hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Anh Tần, anh đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi sao??
“Anh nhanh chóng ký hợp đồng như thế là tương kế tựu kế thật sao? Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
Diệp Huyền Tần nói: “Không phải cô muốn mời Phạm Thúy Lan ăn tối để tỏ lòng biết ơn sao? Chúng ta đi ăn tối trước.”
Thực ra anh không muốn ăn tối gì cả, anh chỉ muốn về nhà cùng chơi với vợ.
Nhưng với cái đức hạnh đó của Phạm Thúy Lan, anh hiểu quá rõ.
Nếu như Nhậm Tiền đi dự tiệc một mình, chắc chắn sẽ bị Phạm Thúy Lan động tay động chân.
Không còn cách khác anh chỉ có thể đi theo bảo vệ Nhậm Tiền.
Nhậm Tiền vui mừng nòi: “Được rồi, anh Tần.”
Thật ra, cô thật sự không muốn xa cách với Diệp Huyền Tần, cô rất thích cảm giác ở bên anh.
Bây giờ anh Tần đã đề nghị đi cùng cô đến bữa tiệc tối, có nghĩa là anh Tần cũng muốn đi cùng cô?
Phạm Thúy Lan đã đặt một phòng sang trong ở khách sạn Thủy Tinh Cung từ sớm.
Nghĩ tới cảnh Nhậm Tiền uống say, Phạm Thúy Lan lòng đã nóng như lửa đốt.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần cũng đi cùng vẻ mặt của cô đột nhiên không vui.
Có anh ở bên cạnh, Phạm Thúy Lan không có cơ hội xuống tay với Nhậm Tiền.
À, phải, cho anh say trước, tốt nhất là say đến bất tỉnh!
Từ quầy lễ tân, Phạm Thúy Lan lấy ba chai rượu nồng độ cao trong bộ sưu tập, và một nửa ly rượu vang.
Diệp Huyền Tần nhìn ly rượu lớn, cười nhìn Phạm Thúy Lan: “Cô định dùng cái này uống thật sao?”
Phạm Thúy Lan nói: “Anh Tần sợ sao? Tôi một cô không sợ nhưng anh Tần đây lại không dám uống chẳng phải là xem thường mọi người sao?”
Diệp Huyền Tần vội vàng xua tay: “Không sai, cô hiểu lầm ý tôi, ý tôi là ly rượu này quá nhỏ.
Chi bằng đổi qua uống bằng chai.”
Phạm Thúy Lan vui mừng khôn xiết: “Được rồi, anh Tần quả thật là người có khí chất.
Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.”
Nhậm Tiền có chút sửng sốt.
Phạm Thúy Lan là một cô gái, có vẻ ngoài yếu ớt vậy mà có thể uống rượu uống thẳng bằng chai.
Cô gái này cá tính hơn cả đàn ông.
Sau nửa giờ,
Diệp Huyền Tần và Phạm Thúy Lan mỗi người uống hai chai rượu, Nhậm Tiền cũng uống được gần một chai gì đó.
Cơ thể của Phạm Thúy Lan run rẩy dữ dội, có phần lảo đảo.
Cuối cùng, cô không thể giữ được nữa, gục đầu xuống bàn.
Trước khi hôn mê, cô nhìn Nhậm Tiền có chút không cam tâm.
Phạm Thúy Lan cố bày ra trò chuốc say này để hạ Diệp Huyền Tần mà nhìn kia kìa, Diệp Huyền Tần vẫn hoàn toàn bình tĩnh như thường, vững vàng như núi Thái Sơn, không hề thấy một chút say.
Diệp Huyền Tần lấy thẻ ngân hàng và thuốc lá trong túi của Phạm Thúy Lan.
Anh nhét thuốc vào túi, đưa thẻ ngân hàng cho Nhậm Tiền: “Lát nữa cầm thẻ này đi thanh toán.
Tôi về đây, nếu cô cách đây không xa thì đón xe về đi.”
Nghe những gì anh ta nói, Nhậm Tiền đột nhiên đau đớn.
Cô là nữ, cùng anh uống rượu, vậy mà anh có thể yên tâm để cô bắt taxi trở về.
Một người như vậy mà cô vẫy mê đắm.
Rượu làm cho cảm xúc của cô tăng lên gấp vạn lần, không thể nhịn được nữa, bật khóc
Diệp Huyền Tần đau đầu.
Anh sợ nhất phụ nữ khóc.
Anh nhanh chóng an ủi: “Sao cô lại khóc?”
Nhậm Tiền liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tần, càng thêm xót xa: Tại sao cô lại khóc, anh hoàn toàn không biết sao?
Không, ít nhất cô phải thổ lộ, cô phải cho anh biết tâm ý của mình.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...