Thấy Diệp Huyền Tần không thể nào rời đi, quần chúng vây xem liền nhao nhao nghĩ cách cho anh.
“Cậu thanh niên, chờ lúc nữa cậu nhất định phải nhìn đúng vị trí của mình, thái độ thành khẩn một chút.”
“Đúng, đúng, cậu coi như là dân thường, đề xuất ý kiến nhỏ với chủ tịch thành phố, tốt nhất là nên uyển chuyển một chút.”
“Cậu khen chủ tịch thành phố một câu, sau đó lại nói mấy lời hoa mỹ, tin rằng chủ tịch sẽ không trách cậu.”
Diệp Huyền Tần không nói lời nào, chỉ ngồi bên cạnh bà cụ.
Không bảo lâu, chủ tịch thành phố liền xuống tới.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, tuy nói là trung niên, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bươn trải không hợp với tuổi tác.
Có điều, khí chất của ông ta vô cùng lớn, trực tiếp tạo áp lực khiến cho mọi người ở đây không ai dám thở mạnh.
Bà cụ bị dọa đến cả người run rẩy.
Chỉ có Diệp Huyền Tần không rung động chút nào, vô cùng bình thản.
Viện trưởng vội vàng nghênh đón, cung kính nói: “Chủ tịch Hàn, thật xin lỗi, phải phiền ông xuống đây một chuyến…”
Chủ tịch Hàn khoát tay: “Không sao.”
Ánh mắt của ông ta đảo quanh đám người, nói: “Là vị nào muốn gặp tôi?”
“Thành phố Lâm Hải này là của tất cả mọi người, chỉ dựa vào năng lực của một người trị không được tốt, cần mọi người hợp mưu hợp sức.”
“Nhiệt liệt hoan nghênh mọi người cho tôi ý kiến.
Nếu như phù hợp, được tôi tiếp nhận, tôi sẽ có thưởng riêng.”
Đương nhiên, quần chúng ở đây cũng không cho đó là lời nói thật.
Đây chỉ là lời nói hoa mỹ của quan chức thôi, ai tin thật thì kẻ đó là đồ đần.
Viện trưởng chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Chủ tịch Hàn, chính là anh ta muốn đề xuất ý kiến với ông.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng, là tôi, tôi có thành kiến rất lớn với ông.”
Thái độ rất lạnh lùng, thậm chí giọng nói còn có chút trách cứ.
Xong rồi!
Trái tim mọi người lạnh đi một nửa.
Thái độ của anh đối với chủ tịch thành phố có thể nói là quá ác liệt, chủ tịch thành phố không làm khó anh mới là lạ chứ.
Quả nhiên, chủ tịch thành phố nhíu mày, ông ta không ngờ người trẻ tuổi này lại dám có thái độ không tốt với mình như thế.
Ông ta hỏi: “Cậu thanh niên, nói thử ý kiến của mình xem.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thân là chủ tịch thành phố, vậy mà không phân rõ trắng đen, chức chủ tịch thành phố này ông không làm cũng nên bỏ đi.”
Nói ra, vị chủ tịch thành phố này cũng coi như là môn đệ của Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tần sẽ không cần khách sáo với ông ta.
Lúc trước gia tộc nhà họ Trịnh giàu nhất thành phố Giang muốn đối phó với Diệp Huyền Tần, dùng chủ tịch thành phố Lâm Hải dọa anh.
Dưới cơn nóng giận, Diệp Huyền Tần trực tiếp để sĩ quan Trấn Huy, Độc Lang loại bỏ chủ tịch thành phố tiền nhiệm, ngược lại để cho môn đệ của anh, cũng chính là chủ tịch Hàn này làm chủ tịch đương nhiệm.
Tính ra thì cái tên chủ tịch Hàn này phải gọi Diệp Huyền Tần một tiếng sư tổ.
Đồ tử đồ tôn phạm sai lầm, Diệp Huyền Tần lại càng thêm giận.
Lời vừa nói ra khiến cho toàn trường nổ tung.
Diệp Huyền Tần vậy mà lại ngang nhiên chỉ trích chủ tịch Hàn đây không phân rõ trắng đen, phải trái.
Thân chí ám chỉ ông ta không có tư cách làm chủ tịch thành phố.
Ông trời ơi, cậu thanh niên này ăn không ít gan hùng mật gấu mới có thể nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy.
Quả nhiên, chủ tịch Hàn có chút tức giận.
“Cậu thanh niên, tôi tự nhận bản thân cần cù chăm chỉ, chịu mệt nhọc, vì nhân dân trong thành phố Lâm Hải mà cung phụng tận tụy đến chết mới ngừng, tuy nói chưa xây dựng được thành tích to lớn nào, nhưng cũng không phải là không phân biệt được.”
“Hôm nay nếu cậu không có được bằng chứng, đừng trách tôi tố cáo cậu tội phỉ báng.”
Diệp Huyền Tần nói tiếp: “Bệnh viện này lấy lợi ích làm trên hết, coi thường tính mạng, nhân viên dưới trướng lại ngược đãi bệnh nhân, thậm chí đe dọa áp bức, nói là bệnh viện này có lòng dạ hiểm độc cũng không sai đi.”
“Bệnh viện thế này, ông không cho đóng cửa thì thôi, lại còn tới đây khám bệnh, cho bọn họ công việc quảng cáo, ông nói xem có phải ông không rõ được phải trái trắng đen không?”
Chủ tịch Hàn cau mày, nhìn về phía viện trưởng: “Cậu ta nói có đúng không?”
Viện trưởng vội nói: “Chủ tịch Hàn, ông đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn.”
“Bệnh viện của chúng tôi hàng năm đều phối hợp điều tra, từng phương diện đều thông qua, là xí nghiệp chính quy…”
Chủ tịch Hàn liền ngắt lời: “Ông trả lời tôi, nội dung cậu ta nói có phải không?”
“Thủ tục đầy đủ, xí nghiệp chính quy hay gì đó thì khỏi phải nói đi.”
Viện trưởng do dự một chút.
Cuối cùng ông ta vẫn cắn răng: “Hoàn toàn không phải là thật.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...