Chiến Thần Phong Vân
Bây giờ cô ta đang bị người ta áp chế gắt gao căn bản không có cơ hội liều mạng, cá chết lưới rách cùng chết chung với bọn họ.
Vì vậy chỉ có thể uống thuốc độc tự sát.
Cô ta hít thở thật sâu một hơi, chuẩn bị cắn nát viên độc dược được cô ta nhét ở kẽ răng để tự sát.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này Diệp Huyền Tần sải bước đến hất bàn tay của cô ra.
“Pang!”
Một bạt tai giáng xuống trên gương mặt của Phạm Thúy Lan.
Thanh âm bén nhọn chói tai.
Đầu Phạm Thúy Lan lệch sang một bên, trong nháy mắt cô ta chết lặng rồi “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu,
Viên độc dược cũng được cô ta nôn ra.
Phạm Thúy Lan ngơ ngác một lát.
Cô ta bị tát?
Cô ta đường đường là sát thủ cấp S của tập đoàn sát thủ khét tiếng lại bị người ta đánh một cái bạt tai, đối phương còn là một thằng đàn ông!
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó á!
Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, anh dám tát tôi!
Tát còn đau như thế nữa chứ!
Không thể nhịn được nữa rồi!
Cô ta là nỗi ô nhục của giới sát thủ!
Cô ta tức giận điên cuồng quát: “Tôi con mẹ nó tổ tông nhà anh, tôi quyền rủa tám đời tổ tông nhà anh!”
“Chát!”
Diệp Huyền Tần lại cho cô một cái bạt tai: “Im miệng!”
Phạm Thúy Lan: “Tôi…”
“Chát!”
Phạm Thúy Lan: “Ta con mẹ nó…”
“Chát!”
Phạm Thúy Lan vừa mở miệng, Diệp Huyền Tần đã giáng cho cô ta một cái bạt tai.
Chỉ trong một phút, mặt của Phạm Thúy Lan liền sưng lên giống như đầu heo.
Không còn khuôn mặt khuynh thành xinh đẹp nữa, thật khiến người ta tiếc hận nha!
Phạm Thúy Lan khóc rồi, khóc thật rồi.
Người con gái tranh cường háo thắng hơn cả đàn ông bị đánh đến bật khóc.
Đối mặt với ba người Diệp Huyền Tần ngay cả tính tình cũng bị mất.
Cô ta tự trách mình thật xin lỗi giới sát thủ, cô ta khiến bọn họ mất thể diện rồi.
Trên đời này có lẽ không có sát thủ nào oan uổng hơn cô ta không.
Diệp Huyền Tần lắc lắc tay: “Da mặt cô dày thật, đánh đến tay tôi tê luôn rồi.
Phạm Thúy Lan: “…”
Xin anh đừng vũ nhục tôi nữa được không? Cho tôi chết một cách thống khoái đi.
Diệp Huyền Tần: “Bây giờ cô hãy thẳng thắn kể lại âm mưu của cô cho tôi nghe đi.”
Miệng của Phạm Thúy Lan bị đánh cho sưng phồng lên, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Không có khả lăng (năng), Diệp Huyền Tần, có bản tinh ( lĩnh ) anh giếc( giết ) chết tôi đi!”
Diệp Huyền Tần: “Giết chết cô cũng không tính là chuyện bản lĩnh gì, khiến cô sống không bằng chết mới bản lĩnh thực sự.”
Phạm Thúy Lan: “Anh từ bỏ cái ý nghĩ đó đi tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết cái gì cả.”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Ai, vốn không muốn sử dụng đòn hiểm này.
Nhưng bây giờ vì tranh thủ thời gian chỉ có thể dùng đòn hiểm này thôi.”
“Phạm Thúy Lan, gọi điện thoại cho thủ lĩnh của cô đi, tôi có mấy câu muốn nói với cô ta.”
Phạm Thúy Lan vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh…anh thật sự để cho tôi liên hệ với tập đoàn sát thủ Tử Dạ? Anh không lo bọn họ truy xét vị trí đến đây à, anh không sợ các sát thủ Tử Dạ trả thù sao?”
Diệp Huyền Tần: “Trả thù tôi? Cô nghĩ nhiều rồi.
Bọn họ không những không trả thù tôi thậm chí còn có khả năng quỳ xuống gọi tôi một tiếng ông đấy chứ.”
Phạm Thúy Lan: “Tôi đã gặp qua rất nhiều kẻ khoác lác nhưng chưa từng thấy kẻ nào giống như anh khoác lác mạnh mồm như thế.”
“Anh đúng là có chút bản lĩnh đấy, có thể bắt được tôi, khiến tôi trở thành tù binh của anh, nhưng ở trước mặt toàn bộ sát thủ của tập đoàn Tử Dạ anh cũng chỉ nhỏ bé giống như một một con gián mà thôi.”
Diệp Huyền Tần vô cùng cảm khái: “Ai, cô vẫn là gọi điện thoại cho thủ lĩnh của cô đi.”
“Thuận tiện, giúp tôi chuyển cho đối phương một câu: Ban đêm sơn thôn tĩnh, trăng sáng chiếu rọi rừng trúc.
Bên dòng suối nghe chim hót, em có biết thanh âm!”
Phạm Thúy Lan không hiểu gì cả.
Câu thơ này từ có ý nghĩa là gì?
Tại sao muốn cô chuyển lại cho thủ lĩnh?
Tuy tò mò nhưng cô không hỏi nhiều mà lấy điện thoại di động ra, nói: “Hiện tại thủ lĩnh của tôi đang ở trạng thái nửa quy ẩn tôi không có quyền liên hệ cô ấy.”
“Tôi chỉ có thể liên hệ với Thiếu chủ nhà chúng tôi mà thôi.”
Diệp Huyền Tần nhíu nhíu mày: “Thiếu chủ? Thủ lĩnh nhà cô kết hôn rồi?”
Phạm Thúy Lan lắc đầu: “Không phải thiếu chủ mà là đồ đệ đầu tiên của thủ lĩnh, chứ không phải là con gái của thủ lĩnh.”
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng thở ra: “Ừm vậy thì tốt rồi.
Gọi điện thoại đi.”
Độc Lang và Sói Hoang ở một bên hai mặt nhìn nhau vẻ mặt kinh ngạc.
Tình huống gì vậy?
Vì sao chỉ huy Diệp quan tâm tình trạng hôn nhân của thủ lĩnh người ta như vậy?
Chắc chắn là, chỉ huy Diệp và thủ lĩnh của người ta có quan hệ mờ ám gì gì đó rồi?
Chỉ huy Diệp được nha.
Ngoài mặt giả vờ thế thôi chứ trong lòng ai biết được chỉ huy Diệp nhà chúng ta.’
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...