Chiến Thần Phong Vân
Diệp Huyền Tần cau mày.
Quân khu Bắc Cương rộng lớn như vậy, trước đây bản thân anh ấy còn không biết Trình Gia Đông là ai, thì sao có thể gặp được anh ta.
Cô nhóc này rõ ràng là đang cố ý hỏi.
Có điều anh ấy rất nhanh chóng thoải mái trở lại.
Trình Hạ Vũ muốn anh chăm sóc đặc biệt cho Trình Gia Đông, muốn đề bạt anh ta có điều ngại nên không nói thẳng ra.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Bởi vì là anh trai của em nên anh sẽ đặc biệt để ý tới.”
Trình Hạ Vũ cười rạng rỡ: “Cảm ơn… anh Diệp.”
Vốn dĩ cô định nói một tiếng “Chỉ huy Diệp”nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đổi thành “anh” thì hơn.
Trình Hạ Vũ bước những bước nhỏ rồi đi thật nhanh trở về lễ đường.
Còn Diệp Huyền Tần nhìn theo bóng lưng của cô, trầm ngâm suy nghĩ.
Cô nhóc này đã đến Tân Hải lâu như vậy mà chưa bao giờ gặp gia, cô ấy thậm chí cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến.
Hoàn cảnh gia đình cô ấy khó khả năng hơi phức tạp.
Hôm khác phải cử người đi điều tra mới được.
Vương Minh chào hỏi: “Cậu Diệp, không làm phiền cậu thêm nữa, tôi xin phép về trước.”
Diệp Huyền Tần nói: “Không ở lại thêm chút nữa để uống ly trà sao?”
Vương Minh mỉm cười: “Trong nhiều ngày qua tôi vẫn còn lưu luyến vị trà ở quán trà Bát Bảo của tôi.
Tôi vẫn chưa quen với việc uống trà ở nơi khác.”
Diệp Huyền Tần nói: “Vậy được rồi, tôi cũng không ép ông phải ở lại nữa.”
Vương Minh: “Cậu Diệp cho tôi hỏi thêm một câu nữa, cậu thực sự đã bắt được tên sát thủ đã đầu độc tôi rồi sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Vương Minh: “Vậy thì cậu rõ ràng đã có cơ hội để dồn Hồ Thanh Sơn vào chỗ chết, tại sao cậu lại tha cho ông ta lần này?”
Diệp Huyền Tần: “Rất đơn giản, nếu ông ta chết rồi thì tôi cũng chẳng được lợi ích gì.”
Vương Minh đột nhiên có hứng thú: “Vậy không biết rằng ông ta nên chết như thế nào thì mới có lợi đối với cậu?”
Vương Minh bắt buộc phải hỏi rõ để có thể hiểu.
Nếu không chỉ cần Hồ Thanh Sơn sống thêm một ngày thì ngày đó ông ta vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Điều mà Hồ Thanh Sơn ghét nhất chính là sự phản bội mà lần này ông ta đã nhận lấy phản bội thì cho dù có còn lại hơi thở cuối cùng thì ông ta cũng gắng hết sức để trả thù.
Diệp Huyền Tần cười thần bí: “Nghe nói có rất nhiều công ty dưới tay Hồ Thanh Sơn, nếu ông ta đột nhiên phải vào tù thì các công ty dưới tên ông ta đều phải tịch thu lại.”
“Đợi đến ngày ông ta chắp tay nhượng lại các công ty đó thì ông ta chết cũng không muộn.”
Vương Minh: “Tôi rất hiểu ông ta, ông ta sẽ không thể nào chắp tay mà nhượng bộ đâu.”
Diệp Huyền Tần: “Vậy thì sẽ cướp lấy, dù sao cũng có kinh nghiệm rồi.”
Vương Minh và Tử Hàm nhìn nhau sau đó cười lớn: “Được, nói hay lắm.”
“Mong rằng tập đoàn Diệp Linh của cậu Diệp đây sẽ ngày càng phát triển.”
“À đúng rồi cậu Diệp, tôi ở trong kinh doanh cũng có khá nhiều kinh nghiệm, tôi luôn cảm thấy rằng kinh doanh nằm ở sự chuyên nghiệp.”
“Thành thật mà nói bây giờ việc kinh doanh của tập đoàn Diệp Linh có chút lộn xộn và bị phân tán, điều này quả là không tốt cho sự phát triển lâu dài.”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Điều này cũng không thể trách tôi được, có trách thì chỉ có thể trách đối thủ của tôi.”
Vương Minh và Tử Hàm sững lại một lúc rồi càng cười một cách suồng sã hơn.
Đúng vậy, các nhà máy của tập đoàn Diệp Linh trừ nhà máy vật liệu thép nhỏ thì những nhà máy khác đều bị đối thủ cướp đi hết.
Các nhà máy của tập đoàn Diệp Linh bị lộn xộn và phân tán đi quả thật phải trách “đối thủ cạnh tranh.”
Là do các nhà máy kinh doanh của họ quá đa dạng rồi.
Vương Minh: “Tôi còn một vấn đề cuối cùng nữa là sức khỏe tôi cũng kém đi rồi nên không còn đủ sức để quản lí quán trà Bát Bảo nữa.”
“Không biết là cậu Diệp đây có hứng thú với quán trà Bát Bảo của tôi hay không? Nếu như cậu có hứng thú thì tôi có thể chia cho cậu một phần, thậm chí có thể đưa hết cho cậu.”
Ai cũng biết rằng quán trà Bát Bảo là cơ quan quản lý ngầm, đại diện cho toàn bộ thị trường ngầm của tỉnh Hà Sơn.
Ý của Vương Minh là muốn chia cho Diệp Huyền Tần cổ phần ở thị trường ngầm Hà Sơn, thậm chí là có thể cho anh tất cả.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...