Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Sáng sớm, ánh mặt trời tươi sáng, gió mát thổi vào mặt.
Từ Huy Hoàng đứng ở ban công hút thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác và tàn thuốc rơi đầy sàn nhà.
Một buổi sáng tươi đẹp là thế nhưng cũng không thể khiến tâm trạng ông trở nên tốt hơn.
Ánh mắt ông cứ nhìn chằm chằm ra cổng khu phố.
Mỗi một người bước vào thì hai mắt ông lại sáng lên và đầy mong đợi.
Chờ tới khi thấy rõ khuôn mặt người vào tới thì ông lại thấy thất vọng.
Ông cứ tưởng rằng Diệp Huyền Tần có thể đứng trước mặt bọn họ và chính miệng nói câu “con hoàn toàn trong sạch” như một người đàn ông thực thụ.
Thế nhưng, hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Ba ngày, đằng đẵng ba ngày thời gian, Diệp Huyền Tần vẫn không hề xuất hiện chứ đừng nói đến chuyện giải thích!
Bây giờ tâm trạng của ông phức tạp không nói nên lời, lòng cứ nặng trĩu.
Lý Khả Diệu làm thức ăn xong bưng ra, theo bản năng nói: “Huyền Tần, lại ăn cơm…”
Nói đến đó thì dừng lại.
Huyền Tần, đi mất rồi.
Ít nhất thì Huyền Tần của ngày xưa ấy cũng không còn nữa rồi.
Bà thở dài cất đi một bộ chén đũa, lén lút lau đi nước mắt, rồi mới đi gõ cửa phòng Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, ra ăn cơm đi con.”
“Dạ.” Giọng Từ Lam Khiết hơi khàn khàn.
Chẳng mấy chốc cô đã đi ra.
Hai mắt Từ Lam Khiết sưng đỏ, xanh xao vàng vọt.
Ba ngày nay, ban ngày cô bận rộn làm việc, buổi tối thì lại trốn trong phòng ngủ lén lút khóc một mình.
Cơm cũng ăn không vô, cả người đều gầy đi cả một vòng.
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng là xem ở trong mắt đau ở trong lòng, thế nhưng họ lại không biết nên khuyên như thế nào.
Bấy giờ, ba chữ Diệp Huyền Tần chính là sự cấm kỵ trong căn nhà này.
Từ Lam Khiết nhìn thức ăn ngon bày đầy bàn nhưng lại chẳng muốn ăn một tí nào.
Cô gắp bừa vài đũa rồi nói: “Bố mẹ cứ ăn cơm đi, con ăn no rồi.”
Lý Khả Diệu nói: “Lam Khiết, mẹ cố tình hầm canh gà cho con đấy, con uống nhiều vào nhé.”
“Mấy ngày nay con mệt muốn chết rồi, phải bồi bổ lại sức khỏe.”
Từ Lam Khiết miễn cưỡng cười vui: “Mẹ, hôm nay là ngày tổ chức lễ khánh thành dự án Tình Yêu Khuynh Thành, con phải đi làm việc mà.
Mẹ cứ yên tâm đi, con khỏe lắm, hôm nay con nhất định phải có biểu hiện thật tốt trong buổi lễ này.”
Nói xong, cô đặt chén đũa xuống chuẩn bị đi làm.
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng liếc nhìn nhau, lắc đầu thở dài đầy bất đắc dĩ.
Nhưng đúng lúc này thì có người đẩy cửa nhà ra.
Từ Nam Huyên và Trình Hạ Vũ đi đến.
Vừa mới vào đến, Từ Nam Huyên đã nói to: “Lam Khiết, nào nào nào, chị mua bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cho em từ nhà hàng chuẩn sao Michelin đấy, em tranh thủ lúc nó nóng mau ăn đi.”
Trình Hạ Vũ cũng nói: “Trùng hợp thế, đúng lúc đến ngay giờ mọi người đang ăn sáng, con cũng chưa ăn cơm, chị, mau ngồi xuống cùng nhau ăn chút đi.”
Nhìn hai người chị em tốt của mình, cuối cùng tâm trạng của Từ Lam Khiết mới tốt lên được một chút.
Bọn họ cố tình mang bữa sáng đến cho cô nên nếu không ăn thì cũng không được hay lắm, cô kéo hai người ngồi xuống rồi cùng ăn cơm.
Nhưng, bây giờ trong lòng Từ Lam Khiết chất chứa tâm sự, làm sao có có thể nuốt trôi.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không yên lòng, chẳng ăn được bao nhiêu miếng.
Từ Nam Huyên biết rõ lí do tại sao nên tức giận đặt đũa xuống, chẳng thèm ăn nữa.
Cô ta nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì thì nói cái đó, nhanh chóng cất lời mắng chửi Diệp Huyền Tần: “Chú ba, thím ba, chú thím nói thật cho con biết Diệp Huyền Tần có trở về đây lần nào không?”
Nhắc tới đến Diệp Huyền Tần, bầu không khí trong phòng trở nên đông cứng, căng thẳng.
Vợ chồng Từ Huy Hoàng không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng Từ Lam Khiết vẫn là người phá vỡ sự im lặng và nói: “Bỏ đi Nam Huyên, đừng hỏi nữa, ăn trước đi.”
Từ Nam Huyên nói: “Không được, chuyện này chị phải quan tâm đến cùng.”
“Thứ chó má Diệp Huyền Tần đí lừa gạt tiền em gái chị còn chưa tính, anh ta còn lừa gạt cả tình cảm của em, anh ta tưởng người nhà của Từ Nam Huyên dễ bắt nạt lắm chắc?”
“Lam Khiết, yên tâm đi, chỉ đã cử người đi tìm anh ta rồi, một khi tìm được rồi lập tức đánh gãy hai chân đã rồi tính tiếp.”
Từ Lam Khiết bật thốt ra: “Nam Huyên, đừng đánh anh ấy…”
Mặt mũi Từ Nam Huyên lập tức tối đen hét lên: “Cái gì? Đến bây giờ em vẫn còn che chở cho tên đó hả! Em… Em làm chị tức chết mất thôi! Tại sao chị lại có đứa em như thế này cơ chứ! Nói chung là em đừng quan tâm tới chuyện này, đây là thù hằn cá nhân giữa chị với tên họ Diệp đó!”
Trình Hạ Vũ dè dặt nói: “Đến giờ em vẫn cảm thấy anh rể không phải là người như vậy, chắc chắn ở đây có hiểu lầm gì đó rồi.
Nói không chừng… Nói không chừng anh rể biến mất ba ngày nay để tạo cho chị một bất ngờ lớn thì sao.”
Từ Nam Huyên tức giận nhét quả trứng gà mình vừa bóc vỏ vào tay Trình Hạ Vũ: “Cá nhỏ à, em mau ăn đi, bớt nói lại.
Chị đã nói với em rồi, là do em còn nhỏ tuổi quá, không có kinh nghiệm nên không thể thấy rõ bộ mặt thật của đàn ông.”
“Chị em đã đã biết hết bản chất thật của lũ đàn ông đó rồi, trên đời này ngoài người anh hùng cái thế của chị thì chẳng có tên đàn ông nào tốt cả.”
“Đàn ông chính là danh từ dùng để chỉ loại cặn bã đê tiện nhất trên đời, chỉ cần một chút quyến rũ của phụ nữ thôi là đủ để bọn họ quỳ xuống liếm chân rồi.”
Từ Huy Hoàng: “…”
Thế là tính cả ông vào đấy hả?
Con nhóc ranh này, đầu óc nối vào cái miệng, nghĩ cái gì nói cái đó, không biết nhỏ nhẹ uyển chuyển là gì.
Trình Hạ Vũ cũng không thể nhịn nổi.
Cô ấy thật sự rất muốn nói sự thật cho Từ Lam Khiết biết: Anh rể đi đằng đẵng ba ngày đều là vì một câu nói của chị đấy thôi!
Anh ấy muốn cho chị một bất ngờ vui vẻ mà!
Thế nhưng Diệp Huyền Tần cứ dặn dò cô mãi là trong vòng ba ngày tuyệt đối không được để lộ ra chuyện này, nếu không thì nó chẳng còn là bất ngờ gì nữa rồi.
Cô ấy chỉ có thể ăn ngấu ăn nghiến, dùng đồ ăn ngăn chặn miệng mình lại.
Chẳng mấy chốc mọi người đã ăn xong bữa sáng và kéo nhau đến chỗ Tình Yêu Khuynh Thành.
Hôm nay là ngày tổ chức buổi lễ khánh thành Tình Yêu Khuynh Thành cực kì long trọng nên tất cả mọi người phải bớt chút thời gian đi tham gia.
Bọn họ vừa lái xe rời đi thì bên cạnh một chiếc Jetta cũng di chuyển.
Tài xế lái chiếc Jetta đi theo sau xe nhà Từ Lam Khiết và lấy điện thoại ra nhấn một dãy số.
“Ông Sơn, nhà Từ Lam Khiết đã xuất phát.”
Đầu dây bên này, Hồ Thanh Sơn và Phạm Thúy Lan đang ở quán trà Bát Bảo uống trà.
Sau khi Vương Minh chết thì quán trà Bát Bảo này trở thành của riêng trong túi bọn họ.
Hồ Thanh Sơn cúp điện thoại, mỉm cười với Phạm Thúy Lan: “Thời cơ chín muồi rồi, chúng ta hành động thôi.”
Phạm Thúy Lan đứng dậy duỗi lưng nói: “Thu lưới thôi!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...