Phạm Thúy Lan: “Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi không hề châm ngòi ly gián mà chỉ đơn giản là muốn cô nhìn thấy rõ sự thật mà thôi.”
Lý Khả Diệu cũng nói: “Chúng tôi sống cùng nhà với Huyền Tần không phải một ngày hai ngày, nhân cách Huyền Tần thế nào thì chúng tôi có thể tự biết và tin tưởng.”
“Lam Khiết, Huyền Tần, chúng ta quay về thôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian đấu võ mồm ở chỗ này.”
Từ Lam Khiết gật đầu.
Thế nhưng Từ Nam Huyên lại bỗng nhiên nói: “Lam Khiết, không có lửa làm sao có khói, nghe cô ta nói vài lời cũng chẳng mất miếng thịt nào mà.
Cô nói Diệp Huyền Tần làm chuyện lén lút sau lưng Từ Lam Khiết thì cô có bằng chứng gì không?”
Phạm Thúy Lan quơ quơ di động: “Trong điện thoại đây, tự xem sẽ rõ.”
Từ Nam Huyên lấy chiếc điện thoại.
Trong chiếc điện thoại di động là một đoạn video, Từ Nam Huyên vội vàng nhấn mở nó lên.
Từ Lam Khiết liếc mắt một cái là nhận ra địa điểm được quay trong video chính là cửa hàng ăn vặt ngoài bệnh viện Nhân Ái.
Trên màn hình là cảnh Hạ Mộng nói chuyện phiếm với Diệp Huyền Tần, tất cả mọi thứ đều bình thường.
Hạ Mộng đột nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Huyền Tần, hành động cực kì thân thiết.
Sau đó, video dừng lại.
Tuy rằng video rất ngắn và cũng không có âm thanh nhưng hành động thân mật của Hạ Mộng và Diệp Huyền Tần là đủ để nói lên vấn đề quan trọng nhất.
Diệp Huyền Tần trừng mắt nhìn Phạm Thúy Lan, cô ta cố ý cắt ra một đoạn trong video thế này thì rõ là cố tình chơi trò cắt câu lấy nghĩa, lừa gạt Từ Lam Khiết.
Anh vội vàng nói: “Lam Khiết, em hãy nghe anh nói.
Sự thật không phải là những thứ em nhìn thấy trong đó đâu, Phạm Thúy Lan đang cố tình lừa gạt em thôi…”
Từ Lam Khiết ngẩng đầu, hai mắt hơi phiếm hồng.
Cô sợ.
Sợ hãi Diệp Huyền Tần thật sự phản bội mình.
Cô đã xem Diệp Huyền Tần như là cả thế giới của mình từ lâu, nếu như anh phản bội thì cô thật sự sẽ đau lòng chết mất.
Thế nhưng đoạn video này không đủ để chứng minh những gì Phạm Thúy Lan nói, cô vẫn cố giữ một tia hi vọng nhỏ nhoi trong lòng mình.
Giọng cô run đến lạ “Diệp Huyền Tần, anh… Anh giải thích cho em nghe rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Diệp Huyền Tần đang định giải thích thì Phạm Thúy Lan lại bỗng nhiên xen mồm: “Ha ha ha, vẫn còn chưa chịu chấp nhận sự thật hả?”
“Tiếp tục xem đi, trong đó vẫn còn một đoạn video nữa, tin chắc đoạn video thứ hai sẽ khiến em không còn hi vọng nào vào anh ta.”
Từ Nam Huyên nghiến răng nghiến lợi lướt sang đoạn video thứ hai và nhấn mở ra xem.
Đoạn video này được ghi lại bằng điện thoại, hình ảnh rõ ràng hơn rất nhiều, cũng có âm thanh.
Trong đoạn video không chỉ có Diệp Huyền Tần và Hạ Mộng mà có một người thứ ba xuất hiện, đó chính là Lý Hồng Anh, mẹ của Hạ Mộng
Lý Hồng Anh kéo lấy tay Diệp Huyền Tần, vẻ mặt cực kì hiền hòa.
Giống như vẻ mặt hiền lành của… mẹ vợ nhìn con rể!
Lý Hồng Anh nhiệt tình nói: “Huyền Tần, hôm nay cậu có thời gian rảnh không? Đến nhà cô cho biết nhà, tiện thể xác định hôn lễ của cậu với Hạ Mộng, tránh đêm dài lắm mộng.”
Đùng!
Đầu Từ Lam Khiết ầm ầm nổ mạnh.
Biết nhà, hôn lễ…
Anh ấy… Anh ấy và Hạ Mộng đã thân thiết với nhau đến mức bàn chuyện cưới gả rồi ư?
Bằng chứng với độ tin cậy cao nằm ngay trước mặt, Từ Lam Khiết không thể không tin.
Hai hàng nước mắt nóng hổi bất giác lăn dài.
Giờ phút này, cô thật sự muốn chết!
Người cô trả giá tánh mạng để yêu lại phản bội cô… Cảm giác này đúng là sống không bằng chết.
Thảo nào mãi Diệp Huyền Tần vẫn không tỏ tình và cầu hôn cô.
Không phải anh không biết mà là anh hoàn toàn không có ý định làm việc đó, anh chỉ xem cô như cái lốp xe dự bị mà thôi.
Từ Nam Huyên nổi trận lôi đình: “Diệp Huyền Tần, anh chính là tên khốn kiếp!”
“Ăn bám váy phụ nữ thôi thì không nói, anh lại còn lấy tiền vợ mình để nuôi người đàn bà khác nữa, anh chính là Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại.
Không anh còn cặn bã hơn cả Trần Thế Mỹ, ít nhất Trần Thế Mỹ còn chẳng lấy tiền vợ mình để nuôi vợ bé.”
“Cũng do thời hiện đại quá văn minh nên đã bỏ hình phạt lăng trì, nếu không tôi nhất quyết phải xé xác anh ra cho chó ăn.”
Lý Khả Diệu cũng nhìn Diệp Huyền Tần với cảm xúc phức tạp: “Huyền Tần, rốt cuộc chuyện này là sao thế?”
Diệp Huyền Tần hít sâu: “Mẹ, tin tưởng con.
Diệp Huyền Tần dùng tánh mạng thề, con tuyệt không làm ra chuyện gì có lỗi với Lam Khiết.”
Lý Khả Diệu suy sụp nói: “Mẹ tin tưởng con, nhưng mà Lam Khiết… Con phải thử giải thích với con bé Lam Khiết đàng hoàng đi.”
Diệp Huyền Tần nhìn về phía Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, tuy rằng chúng ta chỉ ở chung với nhau vào thánh nhưng sóng gió chúng ta phải trải qua không hề ít.
Chẳng lẽ em không hề có một chút tin tưởng nào dành cho anh ư?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...