Chiến Thần Phong Vân


Nhân viên cũng mang vẻ mặt chán không muốn nói gì: “Anh Huyền Tần, nếu như mài tảng đá này thì có mài đến sáng hôm sau cũng không ra gì nữa là.
Chúng tôi phục vụ cắt đá hoàn toàn miễn phí cho anh nên anh đừng yêu cầu quá đáng như thế…”

Diệp Huyền Tần: “Yên tâm, tôi sẽ trả tiền theo mức giá thông thường.”

Anh đã nói thế thì mấy người kia cũng không phải e dè điều gì nữa, bắt đầu lười nhát mài đá.


Mọi người cảm thấy hơi nhàm chán.


Hà, lần này có vẻ phải chờ hơi lâu.


Nói không chừng chắc tôi nay phải qua đêm ở chỗ này luôn còn chưa thấy một tí lục nào.


Có người mất hết kiên nhẫn nên chuẩn bị rời đi.


Thế nhưng vào đúng lúc này thì nhân viên lại đột ngột kêu lên thật to, tham thở: “Ôi trời đất ơi, trời đất ơi… Không thể tin được, thật sự không thể tin được… Là do tôi hoa mắt rồi ư!”

Cái gì với cái gì cơ?

Mọi người hơi sửng sốt, ai cũng dùng ánh mắt nóng cháy ánh mắt nhìn về phía mặt đá đang mài.


Lục!

Không ngờ lại là lục!

Mảng lục đó chỉ cách mặt cắt có mấy milimet mà thôi!

Hơn nữa mảng lục đó còn trong bắt như một vũng nước xanh biếc có thể nhỏ nước xuống bất kì lúc nào…


Đây là… Đế vương phỉ thúy còn hiếm và tốt hơn đế vương lục gấp mấy lần!

Đây là cơ hội trăm năm có một, ngàn năm có một đấy!

Đánh chết bọn họ cũng không ngờ được rằng có một ngày mình có thể chứng kiến tận mắt một tảng đế vương phỉ thúy được lấy ra từ trong đống đá nát!

Có rất nhiều người xúc động phát khóc.


Từ Nam Huyên suýt rơi cả cằm xuống: “Tên khốn kiếp này, chắc chắn anh ta đã dùng hết vận may cả đời mình vào đống nguyên thạch này rồi.”

Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu thì càng nhìn Diệp Huyền Tần càng thấy vừa lòng.


Chàng rể ở rể nhà vợ này đúng là một con rùa vàng, cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi!

Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Thế có là gì đâu, tiếp tục mài.”

Hà?

Mọi người khó hiểu, đầu đầy dấu chấm hỏi.


Diệp Huyền Tần nói thế này có là gì á?

Hay là tảng nguyên thạch này vẫn còn một bất ngờ lớn hơn cả việc nó là đế vương phỉ thúy cực phẩm?

Mọi người mở to hai mắt, mỏi mắt mong chờ.


Theo tay nhân viên mài thì ngày càng có nhiều lục hơn xuất hiện.


Sau khi mài xong hết thì mọi người khiếp sợ phát hiện nó là lục toàn phần.


Hơn nữa còn không phải là đế vương lục bình thường nữa là là loại đế vương lục có vân nước đan xen, hàng cực phẩm.


Nó còn cao hơn đế vương lục bình thường một bậc.


Đế vương lục hàng hiếm thế này chỉ có thể gặp được chứ không thể cầu, lần gần đây nhất nó xuất hiện là ở triều nhà Nguyễn, được thái hậu thời đó mài nhẵn thành hình quả dưa.


Bây giờ lại có một quả dưa phỉ thúy nữa xuất hiện trên thế giới này!

Chắc là tổ tiên tám đời của cậu ta phù hộ mới tìm được hàng tốt thế này.


Nói thật, có thể cắt được đế vương lục trân phẩm xanh có vân nước thế này cũng nằm ngoài dự tính của Diệp Huyền Tần.


Thế nhưng ngoài mặt anh vẫn cực kì bình tĩnh: “Phiền mọi người mài giúp tôi tảng còn lại luôn.”

Mọi người lại càng thêm chờ mong vào nó, mắt không hề nháy lấy một lần nào.


Tảng đá này đã được cắt làm đôi từ trước.


Vừa mới mài ra một đế vương lục trân phẩm là một nửa trong số đó.



Thế thì nửa còn lại sẽ thế nào đây?

Liệu nó có phải là đế vương lục trân phẩm luôn không?

Nếu nó là thật thì… Trời ạ, chắc là ghen tị đến chết mất thôi!

Trước mặt thật nhiều người, một nửa còn lại cũng mài ra lục.


Mài xong hết thì… Lại là lục toàn phần, cũng là đế vương lục trân phẩm!

Có rất nhiều người xúc động khóc nấc lên…

Hai quả trứng vàng, tảng nguyên thạch này lại mẹ nó là hai quả trứng vàng!

Ngọc thô thôi đã đáng giá ba ngàn năm trăm tỷ rồi.


Nếu như mài thành hai quả dưa hấu phủ thúy thì năm ngàn tỷ cũng không ngoa một tí nào!

Ba tỷ rưỡi tăng lên thành năm ngàn tỷ… Nghĩ còn không dám nghĩ nữa là!

May mắn thế này… Chậc chậc, đúng là trời cho lộc.


Chờ đã, đó là thứ may mắn có thể giải thích được ư?

Phải gọi là thiên tài mới đúng!

Người ta có thể chứng minh rõ khả năng của mình rồi, ba tảng nguyên thạch, phán đoán chính xác trăm phần trăm!

Có người nói: “Cậu Huyền Tần, tôi sẵn sàng ra giá ba ngàn năm trăm tỷ để thu mua tảng ngọc thạch này của cậu.”

“Không, tôi ra giá bốn ngàn hai trăm tỷ, cao hơn giá thị trường bảy trăm tỷ.”

“Cậu Huyền Tần, tôi không có quá nhiều vốn lưu động nhưng tôi có thể cho cậu năm mươi phần trăm cổ phận công ty vàng bạc đá quý.”

“Cậu Huyền Tần, cả tôi…”

Người này nối tiếp người kia lên tiếng.


Người có phản ứng lớn nhất ở đây chính là người chủ trì buổi đấu giá.



Bởi vì người chủ cũ của tảng nguyên này chính là ông ta.


Ông ta “cắt không được gì” nên ném vào đống nguyên thạch nát để bán tháo bán chạy.


Nếu như lúc cắt đá ông ta làm lệch đi vài milimet hoặc là cắt thêm một nhát nữa thì chắc chắn trăm phần trăm có thể trở thành tỉ phú giàu có!

Một nhát nghèo, một nhát lên như diều gặp gió, lời nói đó quả không sai một tí nào.


Ông ta không thể chịu nổi cú sốc này nên vọt vào trong phòng hóa trang của mình và đấm thật mạnh vào tường.


Diệp Huyền Tần khẽ cười nhìn người thế thốt “ăn phân”, nói: “Bây giờ kết quả này có đủ để chứng minh tôi biết cược đá rồi chứ.”

“Anh nói xem anh muốn ăn bây giờ anh là chờ tới giờ cơm làm món chính?”

Đối phương tuyệt vọng cùng cực!

Trời ạ, nếu như biết trước người này là một cao thủ cược đá thì anh ta chắc chắn sẽ quỳ lạy liếm chân anh rồi.


Nhỡ mà sau này có gì cần còn nhờ anh giúp được, anh chỉ cần “nhìn” thôi là đủ để anh ta có thể gom được vô số tiền tài.


Thế nhưng bây giờ anh ta đã đắc tội với người này… Có cảm giác như vừa lỡ mất mấy trăm tỷ.


Anh ta nhanh chóng quỳ bịch xuống trước mặt Diệp Huyền Tần:”Cậu Huyền Tần, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, cậu đừng chấp nhặt mấy chuyện cỏn con này với tôi được không… Cậu Huyền Tần, tôi mời cậu ăn cơm xem như xin lỗi, mong cậu có thể nể tình tôi.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui