Chiến Thần Phong Vân
Phạm Thúy Lan còn chưa kịp mở miệng thì người gõ búa đã cảm thấy khó chịu.
“Thưa anh, mong anh hãy để ý lại cách ăn nói và dùng từ của mình.”
“Nguyên thạch của sàn đấu giá chúng tôi đều được thu mua từ quặng ngọc lớn nhất nước ta, mỗi tảng nguyên thạch đều trải qua bốn năm lượt kiểm tra xem xét từ các chuyên gia lớn, anh lại nói nó là hàng rác thì không được hay cho lắm đâu nhỉ?”
“Cô gái xinh đẹp, tôi tin tưởng cô có thể kiếm được một số tiền lớn từ tảng nguyên thạch này, xác suất giá trị của tảng đá tăng cao là rất lớn.”
Phạm Thúy Lan lạnh lùng nói: “Kiếm tiền ư? Thật lòng xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Tôi lấy tảng nguyên thạch này về để tặng cho người ta thôi, bảo thạch phải xứng với giai nhân chứ.”
Nói xong, cô ta nhìn về phía Từ Lam Khiết, nói: “Người đẹp, em có muốn trở thành bạn gái của tôi không? Nếu như em đồng ý thì tảng nguyên thạch này sẽ được tặng cho em.”
Cái định mệnh!
Mọi người ở đây đều phải lau mắt nhìn!
Cô gái xinh đẹp này lại thích phụ nữ.
Hơn nữa còn tỏ tình với một cô gái khác trước mặt mọi người và không hề e dè.
Thậm chí, còn nói tặng là tặng luôn tảng nguyên thạch có giá hơn tám trăm tỷ đồng…
Mọi người không nói gì, dở khóc dở cười.
Mặt Từ Lam Khiết nhanh chóng đỏ ửng lên, đồng thời tức tối trợn trắng mắt nhìn Diệp Huyền Tần.
Cả một người con gái cũng biết mình phải tỏ tình với đối phương, rốt cuộc cái đầu gỗ của anh có thể dùng được nữa hay không mà lại không biết tỏ tình với cô?
Đầu óc Diệp Huyền Tần rối bời.
Đánh chết anh cũng không thể ngờ được rằng tình địch của anh lại là một người phụ nữ!
Cái này… Đúng là hết nói nổi!
Anh hít thật sâu, cố gắng ổn định lại tinh thần và lạnh lùng nói: “Ha ha ha, lấy một tảng nguyên thạch rác tặng cho người ta mà không biết sợ mất mặt.”
Phạm Thúy Lan trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Chờ đến khi buổi đấu giá này kết thúc tôi sẽ đích thân cắt nó ra, anh chứ chờ bị vả mặt bôm bốp đi!”
Diệp Huyền Tần đáp: “Mỏi mắt mong chờ.”
Cảm xúc của tất cả mọi người lại trở nên kích động.
Thế thì bọn họ sẽ có cơ hội chứng kiến một kho báu rơi xuống trần gian này!
Bọn họ tạm thời quên đi chuyện khuynh hướng giới tính của Phạm Thúy Lan ai cũng mong chờ đến khoảnh khắc tảng đá được cắt ra.
Người gõ búa tức giận tái mặt nhìn Diệp Huyền Tần.
Người này cứ ba lần bốn lượt nói tảng nguyên thạch bảo bối đó là hàng rác khiến ông ta cực kì khó chịu.
Ông ta nói: “Xin mọi người hãy giữ im lặng, chúng ta tiếp tục buổi đấu giá.”
“Tiếp theo đây chính là một món quà tri ân chúng tôi gửi đến các vị khách quý.
Mời nhân viên công tác mang tảng nguyên thạch đó lên sân khấu.”
Mọi người lại lục tục chuyển hơn mười tảng nguyên thạch lên sân khấu.
Mấy nguyên thạch đó có loại nhỏ xíu khoảng chừng mười ký và tảng lớn nhất lên đến hai tấn.
Thế nhưng đống nguyên thạch đó đã được cắt ra rồi.
Nó được cắt ngang hoặc là cắt dọc, bên trong có rất ít lục, thậm chí là không có lục.
Chỉ là một đống hàng phế phẩm, dường như không hề có tí giá trị nào.
Người gõ búa nói: “Những nguyên thạch này đã được cắt ra rồi.
Tuy là phần ngoài có rất ít lục và thậm chí là không có lục nhưng ai có thể bảo đảm rằng cắt sâu vào bên trong cũng chẳng có lục? Nhỡ đâu cắt ra hết thì bên trong toàn lục thì sao?”
“Nếu như người đó may mắn thì có thể mượn tảng nguyên thạch này để phất lên rất nhanh!”
“Những tảng nguyên thạch này xem như là phần quà chúng tôi gửi đến cho mọi người, giá khởi điểm là ba trăm năm mươi triệu.”
“Đấu giá bắt đầu.”
Mọi người không có hứng thú gì với mấy tảng nguyên thạch vớ vẩn này, đấu giá được khoảng mười mấy phút đồng hồ mới vất vả lắm lên tới bảy trăm triệu đồng.
Khả năng người gõ búa nói cũng không hẳn là sai, mặt cắt đó không phải là bên có lục thì có thể bên kia sẽ có nhưng khả năng đó quá thấp, có thể nói là cực kì thấp.
Chẳng có người nào rảnh rỗi bỏ ra hơn ba trăm triệu để mua một đống rác về nhà.
Thế nhưng hai mắt Diệp Huyền Tần lại sáng lên khi nhìn thấy đống nguyên thạch đó.
Tảng nguyên thạch đó được cắt ở giữa, chia thành hai nửa, bên trong đều là đá màu xám đen, không có tí lục nào.
Thế nhưng Diệp Huyền Tần có thể cảm nhận được hơi thở cực kì nồng đậm từ tảng đá “rác” đó.
Hơi thở đó chính là “khí” của bảo bối vàng bạc, nói thẳng ra chính là tinh khí từ chúng.
Ngọc thường được tạo thành sau quá trình hấp thu tinh hoa của đất trời, ít nhiều gì cũng sẽ có hơi thở của thiên địa.
Diệp Huyền Tần có thể cảm nhận được cả hơi thở chết chóc nữa là tinh khí thế này.
Trước đó anh luôn dựa theo độ tinh khiết của tinh khí cùng với độ nồng đậm của nó để đoán phẩm chất của hai tảng đá ngọc trước.
Dường như Diệp Huyền Tần có thể chắc chắn rằng tảng nguyên thạch này chính là “hai quả trứng vàng” cực kì hiếm thấy.
Hai quả trứng vàng đó có thể nói là ngọc thạch được giấu ở hai đầu nguyên thạch, ở giữa hoàn toàn không có lục.
Mặt cắt giữa đó đã dễ dàng lỡ mất phần lục đó.
Nếu có thể lấy được tảng đá đó với giá thấp thì sẽ kiếm được kha khá tiền.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...