Chiến Thần Phong Vân
Thứ này còn to hơn cả tảng nguyên thạch lúc nãy gấp ba lần.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, thảng nguyên thạch này còn là “sát lục”.
“Sát lục” ở đây chính là cọ mấy milimet ngoài tảng đá ra đã thấy chất ngọc bên trong rồi.
Nói cách khác, tảng nguyên thạch này có hơn chín mươi phần trăm là “tất cả đều lục”, chỉ có lớp da đá mấy milimet bọc bên ngoài thôi.
Còn cao hơn tảng lá lúc nãy một bậc.
Hơn nữa trông màu xanh lộ ra ngoài, có khả năng cao đây là đế vương lục phẩm chất cao nhất!
Nếu nó xanh hết cùng với phẩm chất đế vương thì chắc một tảng đá này có thể bán được một ngàn tư tỷ đồng.
Rất nhiều người ở hiện trường nói đây là lần đầu tiên họ thấy được nguyên thạch có phẩm chất cao như vậy, ai cũng xúc động suýt chết ngất đi rồi.
Từ Nam Huyên và Lý Khả Diệu cũng dại ra, ai cũng choáng váng khi nhìn nó.
Người gõ búa hô: “Phẩm chất của tảng nguyên thạch này thì tôi cũng không cần lắm lời làm gì, người hiểu biết chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra rồi.”
“Bây giờ tôi tuyên bố phiên đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm, một trăm bảy lăm tỷ.”
Mọi người kích động hai mắt tỏa ánh sáng.
Giá khởi điểm năm trăm ngàn, đây chính xác là tặng tiền.
“Hai trăm mười tỷ!” Người gõ búa vừa dứt lời, đã có người hô lên.
“Hai trăm bốn lăm tỷ!”
“Hai trăm tám mươi tỷ!”
Từ Nam Huyên cắn chặt khớp hàm: “Không được, con chắc chắn phải giành được tảng nguyên thạch này.
Nếu nhà con có thể khai thác thảng nguyên thạch này thì chắc chắn việc kinh doanh trang sức vàng bạc đá quý của nhà con sẽ đi lên một tầm cao mới, trở thành cửa hàng trang sức đá quý bậc nhất!”
Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Được thôi, cứ mua về đi, thế thì chúng tôi có thể đến nhà cô ăn thêm vài bữa cơm nữa.
Từ Nam Huyên: “Anh nói thế là có ý gì thế hả?”
Diệp Huyền Tần: “Dù cô có giành được tảng nguyên thạch này với giá hai trăm tám mươi tỷ thì nó cũng có thể trở thành một cái hố cho cả nhà cô nhảy xuống chết, tới lúc đó chắc tang lễ lại kéo dài thêm mấy ngày.”
Từ Nam Huyên: “…”
Diệp Huyền Tần tôi giết anh!
Từ Lam Khiết hết sức bất đắc dĩ: “Diệp Huyền Tần, làm gì có ai chỉ cần mở miệng ra đã chọc người ta tức điên như anh không? Anh đừng gây rối linh tinh lên nữa được không.”
Lý Khả Diệu cũng dở khóc dở cười: “Huyền Tần, mẹ biết con có thành kiến với Nam Huyên nhưng có vấn đề gì thì chúng ta cứ chờ về nhà rồi nói sau, đang ở ngoài đường thế này con đừng chọc tức con bé nữa.
Nhỡ mà Nam Huyên tức giận đánh mất lý trí, bỏ qua vụ làm ăn lớn thế này thì cũng không hay.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Mọi người cứ yên tâm đi, đợi lát nữa cô ta sẽ cảm ơn con thôi.”
Từ Nam Huyên nhanh chóng gọi điện về hỏi gia đình gom góp đủ năm trăm hai lăm tỷ tiền đấu giá.
Có gia đình làm chỗ dựa, Từ Nam Huyên lập tức nói ra cái giá trên đời là “Ba trăm năm mươi triệu.”
Sau khi giá lên tới ba trăm năm mươi triệu thì hội trường lại im ắng.
Tất cả mọi người đều đang do dự không biết mình có nên tiếp tục ra giá hay không.
Phạm Thúy Lan im lặng nãy giờ bỗng nhiên hô: “Ba trăm tám lăm tỷ!”
Từ Nam Huyên hít âu: “Bốn trăm hai mươi tỷ!”
Phạm Thúy Lan không cần nghĩ ngợi: ” Bốn trăm năm mươi lăm tỷ!”
Từ Nam Huyên hơi kinh ngạc, cô có một linh cảm mãnh liệt đó là Phạm Thúy Lan đang nằm vào mình.
Cô ta nhìn về phía Phạm Thúy Lan.
Quả nhiên, Phạm Thúy Lan đang nhìn cô ta với ánh mắt khiêu khích.
Từ Nam Huyên lập tức nổi giận.
Đáng chết, chắc chắn là do lúc nãy Diệp Huyền Tần làm cho cô ta xấu hổ trước mặt mọi người nên cô ta mới ghi hận trong lòng và tranh giành với mình.
Từ Nam Huyên tức tối trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Vô dụng, chẳng được tích sự gì rồi còn gây chuyện.
Nếu không có anh thì chắc tôi đã mua được với giá ba trăm năm mươi tỷ rồi.”
Diệp Huyền Tần có chút tức giận.
Cô gái này mắc bệnh tâm thần hay hoang tưởng gỉ rồi thì phải.
Từ Nam Huyên không dám tùy ý mạo hiểm, nói: “Tôi muốn lên sân khấu xem xét.”
Người gõ búa: “Không thành vấn đề.”
Từ Nam Huyên dẫn theo Lý Khả Diệu lên sân khấu xem xét.
Xem xét xong, hai người châu đầu ghé tai một lát, Từ Nam Huyên ra lại giá: “Bốn trăm chín mươi tỷ đồng!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...