Chỉ trong một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, có người lại ra giá: “Hai trăm bốn mươi tỷ.”
Mọi người lại xì xào bàn tán với nhau và nhìn về phía người lên tiếng.
Không ngờ người vừa mới ra giá chính là cô gái có ví LV cất áo mưa trong đó, Phạm Thúy Lan.
Cô gái này lắm tiền nhiều của thật, có thể thuận miệng ra cái giá “hai trăm bốn mươi tỷ”.
Thế mà lúc nãy mất có ba triệu rưỡi đã cuống cuồng lên như bị ai làm gì vậy, thật là kì quái.
Người nhà Từ Lam Khiết cũng cảm thấy khó hiểu.
Hành động của cô ta trước đó khiến người ta phải đặt dấu chấm hỏi.
Từ Nam Huyên nhìn chằm chằm tảng đá đó, nỉ non: “Hai trăm bốn mươi tỷ, hai trăm bốn mươi tỷ…”
“Thím ba à, thím nói xem… Con có nên bỏ thêm mười mấy tỷ vào không?”
Lý Khả Diệu hít thật sâu: “Thím nghĩ con nên tự xem thử coi sao.”
Người gõ búa nói: “Hai trăm bốn mươi tỷ, còn ai trả giá cao hơn nữa không?”
“Hai trăm bốn mươi tỷ lần một, hai trăm bốn mươi tỷ lần hai…”
Từ Nam Huyên vội vàng hỏi: “Chờ đã, liệu có thể cho tôi xem thử được không?”
Người gõ búa gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, mời cô gái xinh đẹp ấy lên sân khấu.
Từ Nam Huyên lập tức dẫn Lý Khả Diệu lên sân khấu, lấy đèn pin và dụng cụ chuyên nghiệp ra bắt đầu xem xét.
Mọi người cùng nhìn họ với ánh mắt sáng quắc.
Xem xong, Từ Nam Huyên và Lý Khả Diệu trở lại chỗ ngồi, hạ giọng nói: “Thím ba, con có thể chắc chắn đây là băng loại thượng đẳng.
Nếu bên trong không hề có tỳ vết hoặc điểm đen nào thì cắt ra bốn trăm tỷ cũng không thành vấn đề.”
“Dù có phải trả ba trăm năm mươi tỷ để lấy về cũng không sợ.”
Lý Khả Diệu thở dài: “Sợ là nó có tỳ vết thôi.”
“Hơn nữa thím cũng không thể chắc chắn nó có lục hết, biết đâu nó chỉ hơi có lục bên ngoài thì sao?”
Từ Nam Huyên nói: “Cái thứ hai có xác suất khá thấp, nói chung là đáng để mạo hiểm.”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Tặng cho cô một câu, tình trạng của tảng nguyên thạch này là bên ngoài tơ vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”
Từ Nam Huyên: “Anh câm miệng lại ngay.
Cái gì mà bên ngoài tô vàng nạm ngọc, anh nói bên trong tảng nguyên thạch này thối rữa hả? Có con khỉ ấy.”
Diệp Huyền Tần muốn nói gì đó nhưng Từ Lam Khiết đã chặn anh lại: “Anh không thấy là Nam Huyên có thành kiến rất lớn với anh đấy ư? Bây giờ rồi anh còn ở đó chen miệng vào làm gì, anh thích bị mắng hả.”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Ai, không nghe lời khuyên nhủ thì chỉ có thiệt.”
Từ Nam Huyên giơ tay nói: “Hai trăm năm mươi lăm tỷ!”
Sau đó mọi người lại im lặng.
Phạm Thúy Lan bỗng nhiên nói: “Tôi lên xem thử đã.”
Người gõ búa nói: “Được thôi.
Phạm Thúy Lan gật đầu, bắt đầu xem xét tảng nguyên thạch và cuối cùng là đi vòng về ghế của mình, không nói một lời nào.
Người gõ búa: “Hai trăm năm mươi lăm tỷ, có người nào trả giá cao hơn không?”
“Hai trăm năm mươi lăm tỷ lần một, hai trăm năm mươi lăm tỷ lần hai, hai trăm năm mươi lăm tỷ lần ba.”
“Đã bán!”
Sợi dây đàn trong lòng Từ Nam Huyên được buông lỏng, cô ta khá hài lòng với kết quả này.
Mọi người cùng nhau chúc mừng Từ Nam Huyên.
Từ Nam Huyên cười hì hì nhìn Từ Lam Khiết nói: “Lam Khiết à, bây giờ mở tảng đá này ra xong chị mời em đi ăn bữa tiệc thật lớn.”
Diệp Huyền Tần: “Ăn tiệc lớn cái gì, bây giờ đất nước đang yêu cầu cắt giảm các bữa tiệc linh đình, cưới hỏi, ma chay lại càng đơn giản càng tốt.”
Từ Nam Huyên nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Anh nói thế là sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Mở tảng đá này ta rồi tôi sợ cô sẽ khóc đến chết, đến lúc đó thứ cô mời chúng tôi ăn là đám tang còn gì?”
Mặt Từ Nam Huyên đen thui: “Từ Lam Khiết, em đưa chìa khóa xe cho chị, chị muốn đâm tên này chết ngay tại chỗ.”
Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu bất đắc dĩ.
Hai người này kiếp trước chắc chắn là một con chó và một con mèo, nếu không tại sao cứ gặp lại cãi nhau.
Sau khi đỡ tảng nguyên thạch xuống sân khấu, người gõ búa nói: “Được rồi, mời mọi người giữ trật tự.
Bảo bối trước đó là hoa đã có chủ, món tiếp theo sẽ là hoa rơi vào nhà nào, mọi người cùng mong chờ nhé.”
“Mời nhân viên đưa món bảo bối thứ hai lên.”
Tảng thứ hai vừa mới lên sàn thì mọi người đã hít khí lạnh.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...