Trong phòng họp, ai nấy đều bị đám người này dọa sợ đến cả kinh, họ sợ bị liên lụy, vội vàng lấp sau Răng Hô.
Người đàn ông da đen to béo nâng Răng Hô lên.
Vẻ mặt Răng Hô vô cùng đắc chí, nghênh ngang nói: “Diệp Huyền Tần, có lời nào còn chưa kịp nói thì mau nói ra đi cho khỏi luyến tiếc.”
“Đúng rồi, cả năm người nữa.”
Nói rồi, Răng Hô giơ tay chỉ thẳng vào năm người không có ý định từ chức.
Trong lòng năm người sợ hãi, run rẩy nhìn về phía Diệp Huyền Tần, âm thầm tự nhủ: không biết ông chủ này có cứu được bọn họ không đây?
Diệp Huyền Tần khinh bỉ cười nói: “Gọi tới có một mống người như vậy à? Đúng là xem thường người khác.”
“Đám người này căn bản là không xứng để tôi ra tay.”
Người đàn ông da đen cơ bắp lấy lòng Răng Hô cười nói: “Chuẩn bị chết tới nơi mà vẫn còn cứng họng sao cái tên khốn kiếp này.”
“Anh Răng Hô, mau giết chết chúng đi, nhìn thấy đúng là ngứa mắt.”
Răng Hô cười lạnh: “Giết chết luôn thì chẳng có gì thú vị cả.”
“Tôi muốn để chúng sống không bằng chết, từ từ tra tấn chúng.”
Nói rồi, anh ta nhìn đám đàn em bên ngoài nói vọng ra: “Các anh em, nói cho anh biết bao lâu không được động tới phụ nữ rồi.”
Đám đàn em đột nhiên bị hỏi như vậy có chút bất ngờ, không hiểu ra làm sao.
Sao anh Răng Hô lại quan tâm tới vấn đề này chứ?
Có điều vẫn có người ồn ào thì nhau nói: “Đừng nói là phụ nữ, ngay cả lợn nái em cũng ba năm chưa chạm tới rồi.”
“Anh răng hô, em vẫn còn non tơ, bốn mươi năm rồi chưa được động tới sinh vật giống cái…”
“Anh Răng Hô, em thích đàn ông cơ.”
Răng Hô nhìn về phía Diệp Huyền Tần nói: “Anh nói xem, nếu tôi ném chị Nhã Mẫn của anh vào đám người kia, có phải cô ta sẽ bị chơi đến tàn phế cả đời không đứng dậy nổi không?”
Nghe Răng Hô nói vậy, đám đàn em đều như phát điên, đôi mắt sáng rực, nóng cháy, điên cuồng hơn bao giờ hết.
Người phụ nữ này, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thân hình có thân hình, xinh đẹp và hấp dẫn hơn bất cứ cô gái nào họ từng gặp qua.
Quan trọng là cô ấy còn mặc đồ công sở, khí chất cao quý vô cùng, nếu thật sự có thể chơi một lần thì đời này quả không đáng tiếc.
Đám đàn em điên cuồng gào thét không khác gì ma đói.
“Các anh em, để tôi làm trước sau đó sẽ giao toàn bộ tài sản cho mọi người.”
“Tôi nói trước là tôi thích làm từ phía sau, lát nữa đừng có mà tranh phía sau với tôi đấy.”
“Tôi đặt trước nội y của cô ấy, lát nữa các anh em nhẹ tay chút, đừng có làm loạn quá.”
Nhã Mẫn bị dọa sợ run người, theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay Diệp Huyền Tần, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía sau cửa sổ.
Cô ấy đang xem xét xem có cách nào chạy trốn ra từ cửa sổ không.
Diệp Huyền Tần vô cùng tức giận.
Mồm miệng của tên Răng Hô này đúng là đáng chết!
Nhân lúc Răng Hô không để ý, Diệp Huyền Tần giáng cho anh ta một cái bạt tai.
Nhìn có vẻ như một cái tát bình thường, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn.
Răng Hô bị tát bay ra ngoài cửa, văng vào một đám đàn em ngã sõng soài ra.
Cả đám người trở nên hỗn loạn.
Ngay cả lúc này mà tên nhãi đó vẫn không xin tha mà còn dám ra tay đánh người.
Đây không phải là to gan nữa mà là mất trí rồi.
Răng Hô bị đánh đến choáng váng đầu óc, hộc ra một ngụm máu tươi, anh ta gào rống nói: “Con mẹ nó chứ, còn ngây ra đó làm gì, đánh chết anh ta cho tôi.”
Đám đàn em tức giận, điên cùng chạy vào phòng họp.
Có điều, trong lúc đang nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên từ phía cửa vang lên một âm thanh trầm thấp.
Tiếng súng!
Không ngờ lại có tiếng súng!
Tiếng vang này khiến đám đàn em dừng động tác lại, nhất loạt quay đầu nhìn lại.
Một chiếc xe Rolls-Royce mới tinh chậm rãi tiến vào.
Bên cạnh là sáu chiếc Audi A8 đi bảo vệ hai bên.
Cảnh tượng vô cùng khoa trương.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại.
Cánh cửa xe mở ra, hơn người người mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống đứng thành hai hàng bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce.
Hai người bước xuống từ trên xe Rolls-Royce.
Hai ông lão ăn mặc vô cùng trang trọng, khí chất trang nhã, từng động tác đều toát lên vẻ quý phái trang nghiêm.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...