Chiến Thần Phong Vân


Trên thực tế, không cần Diệp Huyền Tần mua rượu, tiệm tạp hóa ở đầu thôn đã chủ động mang rượu cùng thuốc lá đến.


Tiệm cơm cũng cho chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.


Diệp Huyền Tần trả tiền cho họ, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu nhận.


Bọn họ mang rượu với thức ăn ngon tới, không phải vì để nịnh hót nhà ông Triệu sao, nếu như nhận tiền thì không phải là toi công sức rồi.


Tâm tình ông Triệu thoải mái, miệng ăn một miếng thịt to rồi uống rượu, tiếng cười sảng khoái liên tục không ngớt.


Nửa tiếng sau, bầu trời ở làng Nghĩa Tân đùng một tiếng sấm, không bao lâu sau vài hạt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống.
Cơn mưa to này hiếm thấy đã mấy năm rồi.



Ông Triệu cầm chai rượu, lảo đảo đi tới cửa, nhìn trận mưa to thổi ào ạt, hai mắt đỏ ửng.


“Con trai tôi, thành công rồi.”

“Trên trời dưới đất, duy chỉ có mình nó, hô mưa gọi gió, một tay che trời!”

Ông ngửa đầu một cái, ừng ực uống sạch bình rượu trong tay.


Sau đó, ngã xuống đất.


Diệp Huyền Tần nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy ông Triệu: “Cha nuôi, cha uống nhiều rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Ông Triệu đã say thành một bãi bùn nhão, nhưng miệng cũng không ngừng lẩm bẩm: “Tam Tần, thành công rồi, tốt, cha con không nhìn nhầm người..”

Sau khi đưa ông Triệu trở về phòng, chị Nhã Mẫn nói: “Tam Tần, sính lễ hôm nay em mang tới, quả thực quá quý giá, chị không xài nổi.”

“Chị cứ cầm đi, giữ lại mà dùng.”

Diệp Huyền Tần nói: “Chị, chị đừng tự xem thường mình.”

“Chị của Diệp Huyền Tần em, phải hưởng hết vinh hoa phú quý cao cấp nhất trên đời này, sao lại xài không nổi.”

“Em còn ngại những món sính lễ này quá tầm thường, không xứng với chị.”

Nhìn thái độ dứt khoát của Diệp Huyền Tần, chị Nhã Mẫn không thể làm gì khác ngoài việc chấp thuận mà trưng cầu việc khác: “Vậy thế này đi, đồ trang sức với châu báu giữ lại, chị làm kỉ niệm.”

“Máy bay cùng dự án kia, em nhất định phải lấy đi.”

“Chị cũng không có lái máy bay, giữ lại chẳng phải sẽ lãng phí rồi…”

Diệp Huyền Tần: “Em cho chị thêm một phi công tương xứng.”

“Phì!” Chị Nhã Mẫn cười: “Cái thằng này phản ứng cũng rất nhanh nhẹn nha, thôi bỏ đi, chị sợ độ cao, không dám ngồi máy bay đâu.”


“Cả dự án kia, chị lại không có ăn học, không rành quản lý, nếu em đưa cho chị, cũng sớm bị hủy trong tay chị thôi…”

Diệp Huyền Tần nói: “Không sao đâu chị Nhã Mẫn, bà chủ nơi này như chị mỗi ngày không cần làm gì hết, ngồi đếm tiền thôi là được.”

“Chuyện xây dựng, điều hành công việc chi tiết cứ giao cho kẻ dưới quyền mình đi làm.”

Vẻ mặt chị Nhã Mẫn đầy khó xử: “Haiz, chị là một đứa nhà quê không có ăn học, bọn họ sao có thể nghe lệnh của chị được, chỉ sợ lén lút giở trò sẽ làm trễ nãi dự án này…”

Diệp Huyền Tần nghĩ ngợi thêm chút, nói: “Chị Nhã Mẫn, như vậy đi, em đem dự án đó vào tập đoàn Diệp Linh của em.”

“Đến lúc đó có tập đoàn em làm chỗ dựa cho chị, vậy sẽ không có ai dám âm thầm giở trò, lừa gạt chị.”

Nhã Mẫn liếc nhìn mẹ Triệu.


Mẹ Triệu cười nói: “Nếu đã là lòng thành của Tam Tần, Nhã Mẫn à con hãy nhận đi.”

Nhã Mẫn gật đầu một cái.


Diệp Huyền Tần nói với mẹ Triệu: “Mẹ nuôi, lần này con tới chủ yếu là muốn đưa mẹ và cha nuôi về nội thành hướng phước.”

“Mọi người thu xếp chút hành lý đi, ngày mai sẽ lên đường.”


Mẹ Triệu nghe vậy chỉ lắc đầu cười một cái: “Tam Tần, lòng thành của con, mẹ nuôi nhận.”

“Nhưng chúng ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, gốc rễ chính là ở đây, sớm đã cùng với cái làng này hòa làm một rồi, đi chỗ khác chỉ sợ sẽ dằn vặt không yên đâu.”

“Nếu như con muốn hiếu thuận với chúng ta, lâu lâu về đây thăm chúng ta một chút là được.”

Diệp Huyền Tần có khuyên như thế nào, mẹ Triệu vẫn chính là miệng mạnh như cây tùng, Diệp Huyền Tần chỉ có thể gắng gượng mà đáp ứng.


Cha mẹ nuôi cũng đã từng tuổi này, muốn để bọn họ rời khỏi nơi này, bọn họ quả thật là không quen được không khí.


Chị Nhã Mẫn bỗng nhiên móc trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Huyền Tần: “Tam Tần, em còn nhớ vật này không?”

Diệp Huyền Tân cẩn thận mở tờ giấy ra, chỉ nhìn một cái, trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui