Chiến Thần Phong Vân
Nhã Mẫn phải kiễng chân lên sờ đầu Diệp Huyền Tần:
“Sao em lại cao như vậy, sờ đầu cũng phải nhón gót.
Uy nghiêm người chị của chị không còn nữa rồi.”
“Em đâu còn nhỏ nữa.” – Diệp Huyền Tần vươn tay sờ đầu lại Nhã Mẫn.
“Đừng có tưởng mình lớn rồi, bỏ tay của em ra đi, chị đi pha trà.”
Ông bà Triệu cố hết sức thuyết phục Triệu Quý bỏ qua cho Diệp Huyền Tần nhưng ông ta nhất định muốn ở lại là rõ mọi chuyện.
Nhã Mẫn pha trà xong còn mang ra một đĩa hạt dưa lớn.
Cô dùng tâm cầm một nắm đưa qua Diệp Huyền Tần:
“Lúc nhỏ em thích nhất là hạt dưa, giờ cứ ăn thỏa thích đi.”
Nhã Mẫn nhớ khi ấy cô đưa cho anh một nắm, anh phải dùng đến hai tay mới giữ hết, bây giờ trong một lòng bàn tay vẫn còn dư hơn một nửa.
Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, bọn họ đều trưởng thành rồi.
Hiện tại trước cửa nhà ông bà Triệu có rất nhiều người trong sớm vây xem, bọn họ bàn tán không ngừng về chủ nhân chiếc xe vừa đi qua.
“Là thân thích gì của ông bà Triệu từ thành phố về sao?”
“Hình như là thằng con nuôi thứ ba của nhà họ đấy, Diệp Huyền Tần.”
“Diệp Huyền Tần về rồi à, nhớ ngày nào nó còn cùng Chuột con ăn trộm khoai lang của nhà tôi.”
“Về là tốt rồi, còn lái được xe xịn, tiền đồ như vậy đúng là không tồi.
Ông bà Triệu có phúc rồi.”
Thấy mấy người trong làng tỏ ra thân thiện với Diệp Huyền Tần, Triệu Long càng thêm ghen tức.
“Nếu anh ta có tiền đồ thì tôi là ông chủ lớn rồi.
Anh ta chỉ là một công nhân thôi, còn là công nhận xếp gạch ở công trường.”
“Cái gì? Công nhân xếp gạch? Công nhận xếp gạch sao có thể lái được xe xịn như thế?”
“Chiếc đó ít nhất cũng vài trăm triệu đó.”
Mọi người bắt đầu nghi ngờ nhìn Diệp Huyền Tần.
Triệu Long nhân cơ hội nói thêm mấy câu:
“Anh ta làm tình nhân của bà chủ đó, cái xe đó chắc cũng là bà chủ cho.”
Ở mấy nơi thôn quê này, đàn ông có hai loại đáng khinh thường nhất, một là ở rể, hai là đi làm tình nhân cho các bà chủ lớn tuổi.
Thái độ của mọi người ngay lập tức chuyển sang khinh thường.
“Thanh niên trai tráng lại làm trai bao, còn gì mất mặt hơn nữa không?”
“Không ngờ lên thành phố không lo làm ăn mà lại làm loại chuyện đó, đúng là đáng kinh tởm.”
Diệp Huyền Tần nhìn sắt mắt của ông bà Triệu và Nhã Mẫn đều có điểu khổ sở, mím môi không nói gì.
Xem chừng bọn họ cũng tin mấy lời này của bố con Triệu Quý, Triệu Long.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...