Chiến Thần Phong Vân
Còn có người khác sao?
Cư Sĩ Bạch Y trong tích tắc liền bị phân tâm, tạm thời không lên tiếng gọi lớn.
Người của Bạch Y cũng nhìn khắp bốn phía một cách cảnh giác.
Ở trong một hang động không xa đó, đột nhiên vang vọng đến âm thanh la hét chém giết.
Sau đó, vô số người giống như nước lũ từ bên trong hang tràn ra, gia nhập vào hàng ngũ chiến đấu.
Số lượng của nhóm người này lên tới hàng trăm người, hơn nữa trên tay mỗi người đều cầm vũ khí, sát khí đằng đằng, rõ ràng là từ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đánh sống còn.
Cư Sĩ Bạch Y có hơi hoảng hốt.
Trời à, đám người này rốt cuộc là từ đâu đến chứ?
Thực ra, lúc mà Diệp Huyền Tân vừa mới đến, anh ta đã cho người đi điều tra qua rồi, số người cấp dưới của Diệp Huyền Tân chỉ có gần trăm người mà thôi.
Nhưng mà bây giờ tổng số người của anh ta lại là hơn một trăm năm mươi người.
Đầu tiên, không kể đến trận đánh lớn với Phượng Hoàng Lửa, cứ cho rằng số người mà anh ta bị tổn thất đều không hề chịu thiệt hại, thì số người mà anh ta có cũng không khớp với con số này.
Trong lòng của Cư Sĩ Bạch Y đang dấy lên một dự cảm mơ hồ ngày càng mãnh liệt.
Nhóm người này vừa mới tham gia vào chiến trường liền lập tức làm xoay chuyển cục diện của trận đánh.
Người của Bạch Y đoàn dần dần rơi vào thế bất lợi.
Cư Sĩ Bạch Y tức giận quát lớn: “Đáng chết, các người rốt cuộc là ai, tại sao lại giúp Diệp Huyền Tân!”
Đột nhiên có một người của Bạch Y đoàn hét lớn: “Mẹ nó, đây không phải là anh Lưu của đoàn Phượng Hoàng sao? Con mẹ nó, không phải anh Lưu đã chết trên chiến trường rồi sao?”
“Anh tấn công chúng tôi làm cái gì chứ?”
Một người đội viên khác cũng hét lên: “Trời đất ơi, đó chính là tiểu đội cảm tử của đoàn Phượng Hoàng mà.
Bạch Y đoàn của chúng tôi và đoàn Phượng Hoàng trước nay chưa từng gây thù chuốc oán gì với nhau thì tại sao các người lại tấn công chúng tôi?”
Càng ngày càng có nhiều người của Bạch Y đoàn nhận ra đội viên của đoàn Phượng Hoàng.
“Ê Nhím Gai của đoàn Phượng Hoàng, đoàn Phượng Hoàng các người làm như thế này là có ý gì chứ?”
“Cho dù các người không có liên minh với Bạch Y đoàn của chúng tôi, thì cũng không nhất thiết phải liên minh với người ngoài như vậy chứ.”
“Đoàn Phượng Hoàng thừa nước đục thả câu, chết tiệt!”
Sau khi nhận ra rằng nhóm người này là người của đoàn Phượng Hoàng, trong lòng của Cư Sĩ Bạch Y vô cùng sôi gan, tức đến xanh mặt.
“Người của đoàn Phượng Hoàng nghe đây, bây giờ tôi ra lệnh cho các người lập tức dừng tay, rút lui, như thế thì tôi có thể sẽ không truy cứu trách nhiệm của các người”
“Còn nếu không, thì tôi sẽ phải diệt trừ tận gốc đoàn Phượng Hoàng, tóm cổ cả bọn!”
“Đây là cơ hội cuối cùng cho các người, nếu như bỏ lỡ thì ngôi làng này sẽ không còn!”
Người của đoàn Phượng Hoàng vẫn không đáp lời, nhưng bỗng nhiên lại có tiếng của Phượng Hoàng Lửa từ cách đó không xa vang đến.
“Người của đoàn Phượng Hoàng nghe lệnh, cho dù có phải mất mạng, cũng phải giết sạch cái đám khốn nạn Bạch Y đoàn này!”
“Nhận lệnh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...