Chiến Thần Phong Vân


Đối với Cư Sĩ Bạch Y mà nói thì cũng giống hệt như vậy.

Anh ta cả đêm đều không ngủ được, đành thức để đợi trời sáng thì đi đến bên chỗ đoàn Phượng Hoàng để xem xét tình hình.

Anh ta là một người rất thận trọng, mặc dù cảm thấy rằng khả năng cả hai bên đều chịu thua thiệt là hơn chín mươi phần trăm, thế nhưng anh ta vẫn muốn đích thân mình nhìn qua thì mới yên tâm.

Anh ta đi một thân một mình, rất nhanh đã tới cổng của đoàn Phượng Hoàng.

Trong đoàn Phượng Hoàng bây giờ đang là một mớ hỗn độn, tất cả mọi người đều đang cảm thấy vô cùng kiệt sức, tinh thân rệu rã, người đầy bụi đất, khắp người đều là máu tươi và vết thương.

Khắp nơi đều đang vang vọng tiếng khóc nỉ non của vô số người phụ nữ, có lẽ là họ đang khóc thương cho những người đàn ông của mình đã ngã xuống nơi chiến trường.


Sự thắc mắc nhỏ nhoi cuối cùng còn sót lại trong tâm trí của Cư Sĩ Bạch Y đã hoàn toàn biến mất.

Nhìn vào khung cảnh tang tóc, đau buồn này, thì có lẽ đoàn Phượng Hoàng đã chịu tổn thất không hè nhẹ.

Có người nhận ra Cư Sĩ Bạch Y, thế là chủ động chào hỏi anh ta: “Anh Bạch Y, anh sao lại có mặt ở đây?”
Cư Sĩ Bạch Y khuôn mặt nghiêm túc, nói: “Đang đi tản bộ tùy hứng, sau đó cũng không rõ tại sao lại bất giác mà đi đến nơi này.”
“Đoàn Phượng Hoàng của anh như này là sao vậy?”
“Chao ôi!”
Đối phương bất giác thở dài: “Còn sao nữa chứ, đã bị thua một trận tơi bời.”
“Thua trận?” Cư Sĩ Bạch Y giả vờ không biết rõ sự tình, hỏi: “Sao lại thua trận, đoàn Phượng Hoàng của các anh đã đánh nhau với ai vậy?”
Phía bên kia lại thở dài: “Thì là đánh nhau với cái đám mới đến đó.

Mẹ nó, cái đám mới đến đó cũng là quá khoa trương rồi, hiếp người quá đáng!”

“Lần này không giết chết bọn chúng, thực sự là quá đáng tiếc mài”
“Đáng chết!” Cư Sĩ Bạch Y giận tím mặt: “Chỉ là một đám mới đến, thế mà dám hung hăng đến như vậy, ai cho bọn chúng can đảm đó chứ!”
“Hừ, không cho bọn chúng biết tay thì bọn chúng không biết được sức mạnh vang danh đó giờ của Bạch Phu đoàn chúng ta mài”
“Đúng vậy, mà tình hình Phượng Hoàng Lửa sao rồi, có bị thương gì không?”
Phía bên kia đáp lại: “Anh vẫn nên tự mình đi xem thì hơn”
“Được”
Cư Sĩ Bạch Y vội vội vàng vàng đi đến phòng của Phượng Hoàng Lửa, sau đó gõ cửa: “Phượng Hoàng Lửa, là anh đây, mở cửa đi”
Phượng Hoàng Lửa im lặng trong giây lát, sau đó nói: “Anh đến chỗ của tôi làm cái gì?”
Cư Sĩ Bạch Y nói: “Anh nghe nói rằng em và người mới đến đã đánh nhau một trận, nên anh đến đây để xem em thế nào”
“Tôi không bị gì cả”
Phượng Hoàng Lửa nói: “Anh có thể đi rồi”
Haizzzz
Cư Sĩ Bạch Y bỗng thở dài: “Phượng Hoàng Lửa, em nhất thiết phải như này sao, anh đến thực sự chỉ để quan tâm em mà thôi, không hề có gì khác cả.”
Phượng Hoàng Lửa im lặng một lúc, rồi lại thở dài: “Bỏ đi, vào đi rồi nói.”
Cư Sĩ Bạch Y vội vã đẩy cửa đi vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui