Chiến Thần Phong Vân
Nói một cách nhẹ nhàng, trong lòng của Phượng Hoàng Lửa quá đa nghỉ và thận trọng.
Nói khó nghe thì chính là ngu ngốc, thật là ngu ngốc!
Diệp Huyền Tân nói: “Thứ nhất, giữa chúng ta không có ân nghĩa và thù oán gì cả nên tôi không cần phải xuống tay với anh.
Huống chỉ là tôi chỉ mới đến đây, chỗ đứng của tôi chưa được vững chắc, một Bách phu trưởng mới nhậm chức không có não mới dở trò trêu chọc”
“Thứ hai, nếu cô thật sự muốn trả thù tôi, thì tuyệt đối không lén lút giết hai người, mà phải dùng toàn bộ quân đội của mình để tấn công chúng tôi”
“Thứ ba, tính cách của cô cũng được coi là thẳng thắn.
Nếu cô thực sự đã làm điều đó thì chắc chắn cô đã thừa nhận chứ không lôi thôi đến bây giờ”
Phượng Hoàng Lửa đăm chiêu nói: “Không sao, xem như anh nói có lý, hiện tại tôi tin chắc là có người đã châm ngòi chia rí “Tiếp theo anh có cách gì để tìm ra kẻ thực sự đã giết người và đứng đằng sau chuyện này không?”
Diệp Huyền Tân nói: “Rất đơn giản”
“Tôi hỏi cô, mục đích của kẻ đứng sau giết người là gì?”
Phượng Hoàng Lửa lắc đầu: “Tôi không phải con giun trong bụng kẻ giết người, làm sao tôi biết được anh ta làm vậy với mục đích gì.”
Diệp Huyền Tân: “…”
Chà, người phụ nữ này thật sự rất ngốc.
Diệp Huyền Tân nói: “Theo lẽ thường mà nói, mục đích của đối phương khi châm ngòi với chúng ta là phát động chiến tranh, vậy nên là để con hạc và con trai đánh nhau thì ngư ông sẽ đắc lợi”
“Người đứng sau gây loạn chính là ngư ông.”
“Anh ta muốn cả hai bên chúng ta đều bị thiệt hại, vì vậy khi chúng ta chiến đấu với nhau sau đó kẻ giết người thật sự sẽ xuất hiện”
Cô thật ngốc.
Vẻ mặt Phượng Hoàng Lửa tỏ ra vẻ chán ghét: “Anh có ý đồ xấu gì thế.
Tôi là người trong cuộc nhiều năm như vậy mà chỉ vì “câu cá” mà để anh hại quân đội của tôi sao?”
“Nếu như sau khi tôi bị thương thì đối phương sẽ mai phục quân đội của tôi thì phải làm sao đây? Rồi chẳng còn chỗ nào để khóc ấy chứ”
Diệp Huyền Tân: “…”
“Cô đang trêu chọc tôi sao, cô vẫn còn không hiểu ý của tôi sao? Đương nhiên không phải chúng ta làm hại lẫn nhau bằng súng thật hay kiếm thật, chúng ta chỉ là giả vờ đánh nhau, sau đó giả bộ bị thương nghiêm trọng là được.”
“Như thế này, đêm nay cô dẫn theo một đội người đến đánh lén tôi, chúng ta ra ngoài đánh nhau một trận lớn, bí mật cất giấu đi một số người chết hoặc bị thương: “Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì bàn tay của kẻ giết người đứng sau sẽ lộ ra vào đêm nay hoặc ngày mai.
Đến lúc đó không phải có thể điều tra manh mối hay sao?”
Phượng Hoàng Lửa gật đầu: “Được, nói ra thì cũng đúng.
Tốt lắm, tối nay tôi sẽ dẫn người đến tấn công anh, đến lúc đó anh hãy chuẩn bị sẵn sàng!”
Diệp Huyền Tân: “Tốt hơn chúng ta diễn cho giống một chút”
Phượng Hoàng Lửa: “Như thế nào cho giống?”
Ánh mắt của Diệp Huyền Tân dừng trên hai người do Phượng Hoàng Lửa đưa tới, nói: “Hai người này chỉ có thể vất vả một chút, tạm thời hãy ở lại chỗ của tôi”
Phượng Hoàng Lửa: “Anh giam giữ người của tôi để làm gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...