Chiến Thần Phong Vân
Cư sĩ Bạch Y xoa xoa vết máu tung tóe trên mặt anh ta: “Tôi cần các người chết đi! Chỉ cần các người chết đi thì mới có thể giúp cho tôi được”
Giết người, giết người!
Tào Đại Minh đang bị dọa đến ngây người ra lúc này cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hét to lên.
“Im ngay!” Khảm đao trong tay Cư sĩ Bạch Y rạch một cái trên cổ Tào Đại Minh, làm rách ra một đường máu: “Nếu như mày dám kêu lớn bậy bạ thì tao sẽ giết mày ngay”
Dưới uy hiếp của sự tử vong, Tào Đại Minh làm gì mà còn dám phản kháng xíu nào, run lẩy bẩy, chỉ biết cầu xin tha thứ: “Anh Bạch, cầu xin anh hãy tha cho tôi một mạng.
Tôi… Tôi không thể chết được đâu.
Tôi trên có già dưới có trẻ, nếu như tôi chết rồi thì người nhà của tôi cũng sẽ không sống nổi”
Cư sĩ Bạch Y cười lạnh: “Muốn sống thật sao?”
Tào Đại Minh gật đầu như giã tỏi: “Muốn sống, tôi thật sự muốn sống.
Anh Bạch anh cho tôi một cơ hội đi!”
“Sau này tôi sẽ đi theo làm đầy tớ cho anh, có chết cũng không chối từ”
Cư sĩ Bạch Y gật đầu: “Được, vậy thì tôi liền cho cậu một cơ hội”
“Tôi hỏi cậu, ba người này là ai giết?”
Tào Đại Minh hồ nghi nhìn chằm chằm Cư sĩ Bạch Y: “Là…
Là anh giết…”
Ngu xuẩn!
Cư sĩ Bạch Y giận mắng: “Con mẹ nó con mắt nào của cậu thấy là ông đây giết, cậu rõ ràng trông thấy là người mới tới kia giết!”
Tào Đại Minh lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Cư sĩ Bạch Y đây là đang ghen, cảm thấy Phượng Hoàng Lửa đối với cái người mới tới kia quá tốt, cho nên muốn châm ngòi ly gián.
Anh ta liền vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, là người mới tới kia giết, không phải là anh Bạch ngài giết Cư sĩ Bạch Y nói: “Vậy cái người mới tới kia tại sao lại giết bọn họ?”
Hả?
Tào Đại Minh sửng sốt: có thể chỉ rõ”
Cái này… Tôi… Còn xin anh Bạch Nói nhảm, ông đây làm sao biết anh ta vì cái gì mà giết bọn họ chứ.
Cư sĩ Bạch Y nói: “Bởi vì anh ta cảm thấy đoàn Hỏa Phượng các người căn bản không xứng cùng bọn họ kết minh, các người phái sứ giả đi đến đưa ra đề nghị muốn kết minh chính là đang sỉ nhục bọn họ, dưới cơn nóng giận anh ta liền giết các người”
Tào Đại Minh gật đầu liên tục: “Không sai, không sai, anh Bạch anh nói rất đúng.
Người mới tới kia rất phách lối, căn bản là nhìn không vừa mắt chúng tôi.
Anh ta thậm chí còn mắng chị Hỏa Phượng, nói chị Hỏa Phượng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”
Cư sĩ Bạch Y hài lòng gật đầu: “Trẻ con đúng là dễ dạy.
Đúng rồi, còn có chuyện này, vì cái gì mà ba người đi cùng cậu bị giết, mà cậu lại có thể còn sống trở về?”
Tào Đại Minh nói: “Tôi chạy rất nhanh, anh ta không đuổi kịp tôi, vì vậy tôi mới giữ được một mạng nhỏ này”
Cư sĩ Bạch Y trong lòng hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Tào Đại Minh này thật đúng là không phải là kẻ không có đầu óc bình thường mà.
Sớm biết trước như vậy mình phải giết chết Tào Đại Minh, tìm một hộ vệ khác tới truyền lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...