Chiến Thần Phong Vân
Mùi hương bay qua mũi khiến cho Lão Tôn có chút mê hoặc.
Ông ta cố gắng không nhìn tới miếng thịt mà cố gắng tập trung tinh thần ám sát Diệp Huyền Tân.
Thế nhưng mùi hương kia thật sự rất thơm, nước miếng của ông ta chảy ròng ròng, bụng như sôi trào, khó mà tập trung tinh thần.
“Ừm, chỉ ăn một miếng thịt sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ ám sát”
Ông ta nhặt một miếng thịt lên ăn.
Hương vị của nó thật sự rất thơm… Uầy, hôm nay làm gì có cái gì ngon hơn hương vị của thịt cơ chứ?
Từ từ ông ta tới đây để làm gì? Để ám sát Diệp Huyền Tân!
Đúng, ám sát Diệp Huyền Tân mới là chuyện chính… Thế nhưng hương vị này cũng quá thơm rồi… Ừm, chỉ ăn nốt miếng này thôi, đây là miếng cuối cùng…
Ôi trời, đời này ông ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy, con người ta sống vì cái gì chứ, còn không phải vì miếng ăn ngon hay sao?
Đi theo Đầu To cả đời, thế nhưng ông ta lại chưa từng được ăn một miếng thịt nào, thế nhưng hiện tại…
Chỉ có kẻ ngốc mới thấy thịt ngon mà không ăn, tiếp tục cống hiến sức lực cho Đầu To.
Nhất thời Lão Tôn vứt nhiệm vụ ám sát ra sau đầu, tham lam ăn uống.
Đầu To đợi mãi mà chưa thấy lão Tôn ra tay, nhất thời ông †a vội vàng đứng lên để xem tên Lão Tôn chó chết này đang làm gì.
Thế nhưng ông ta nhìn mãi mà chẳng thấy thân ảnh của Lão Tôn trong đám người.
Ưng Nhãn ở bên cạnh nhắc nhở: “Anh Đầu To, em nghi ngờ… Lão Tôn phản bội chúng ta rồi”
Hả?
Cả người Đầu To run rẩy: “Ưng Nhãn, cậu không thể nói lung tung được, tôi rất hiểu Lão Tôn, Lão Tôn là người như thế nào, chắc chắn sẽ không phản bội chúng ta đâu”
Ưng Nhãn thở dài: “Anh Đầu To, lão Tôn thích ăn thịt, xem chừng là đã quên sạch nhiệm vụ rồi”
Gã ta còn chỉ tay vào đám người.
Đầu To nhìn thẳng vào đám người, nhất thời khiến cho bầu không khí đặc quánh lại đồ vô liêm sỉ.
Lúc này lão Tôn đang trâm mê với món mồi ngon trước mặt, vẻ mặt vô cùng thèm thuồng.
Vốn dĩ con dao vẫn còn nằm trong tay ông ta, thế nhưng cũng không biết nó đã biến mất ở nơi nào từ lâu rồi.
Trong lòng của Đầu To bỗng sinh ra một cảm giác xúc động: hiện tại ông ta chỉ hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống lão Tôn.
Ưng Nhãn xung phong nhận việc nói: “Anh Đầu To, nhiệm vụ này cứ giao cho em đi.”
“Tôi với tên họ Diệp mang mối thâm thù, nếu không thể đích thân xử cậu ta thì hận ý trong lòng tôi sẽ không thể nào nguôi ngoai được.”
Đầu To nghi ngờ ánh mắt của Ưng Nhãn: Ông ta lo lắng rằng anh ta sẽ giống như lão Tôn, một đi không trở lại nữa.
Ưng Nhãn nhận ra sự nghi ngờ của Đầu To nên vội vàng nói: “Anh Đầu To, chẳng lẽ ngay cả em mà anh cũng không tin nổi sao? Giao tình giữa chúng ta như thế nào chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?”
Hiện tại ngoại trừ Ưng Nhãn, ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cuối cùng ông ta vẫn gật gật đầu: “Được, tôi tin tưởng cậu!”
“Đi thôi, nhất định phải đoạt được tính mạng của anh ta, đừng khiến cho tôi phải thất vọng!”
“Anh cứ yên tâm!”
Ưng Nhãn cũng nhìn vào đám đông, hướng về phía Diệp Huyền Tân nói.
Ánh mắt của Đầu To vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ưng Nhãn, ông ta sợ Ưng Nhãn cũng vì miếng mồi ngon mà bị bắt làm tù binh.
Cũng may, sau khi Ưng Nhãn đi vào doanh trại của Diệp Huyền Tân, cũng không thèm liếc nhìn miếng thịt trên mặt đất một chút nào mà chỉ yên lặng tới gần Diệp Huyền Tân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...