Chiến Thần Phong Vân
Chẳng những phải tiêu tốn một trăm giọt Linh Thủy, còn phải đánh thắng một vị Bách Phu Trưởng”
Vậy không biết Bách Phu Trưởng Diệp Huyền Tân n¡ có thực lực như thế nào”
Vực Trường nói: “Hầu hết đều là chiến thần cường giả, thậm chí còn mạnh hơn”
“Theo quan sát của tôi về cậu, cậu nhiều lắm cũng chỉ là một cao thủ bình thường, trước mặt chiến thần cường giả buồn buồn không chịu nổi một đòn nữa là”
Vực Trường giám sát toàn bộ khu vực ngoại thành, khi Diệp Huyền Tần ra tay, Vực Trường đúng lúc cũng đã từng nhìn thấy.
Ông ta kết luận rằng thực lực của Diệp Huyền Tân chỉ là cường giả bình thường, muốn đánh bại những người bình thường như sói đói lão Tôn thì không tốn chút sức nào, nhưng nếu muốn so tài với chiến thần thì chỉ có con đường chết.
Diệp Huyền Tân nói: “Những chuyện càng có tính thử thách, tôi càng thích làm, như vậy mới kích thích.”
“Nhưng mà, vẫn phải cảm ơn lời cảnh báo của tiền bối”
Vực Trưởng gật đầu: “Không cần khách sáo.
Bây giờ tôi đi đổi thịt cho cậu ngay đây”
Rất nhanh, Vực Trưởng đã đổi cho Diệp Huyền Tân hai mươi cân thịt.
Đưa mắt nhìn theo hướng Diệp Huyền Tân rời đi, tia sáng tham lam lóe lên trong mắt Vực Trưởng.
Ông ta tin chắc rằng Diệp Huyền Tần nhất định phải có phương pháp nào đó đặc biệt mới có thể dễ dàng tìm được Linh Thủy.
Nếu như ông ta có thể học được phương pháp này, tích lũy đủ Linh Thủy, thì việc khiêu chiến chức vị Phủ Chủ cũng không phải là không thể nào.
Chà, nhất định phải nắm bắt cơ hội này, điều tra chỉ tiết về người mới này.
Bên trong căn cứ đội ngũ, Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng, Trần Đức Tài và những đội viên khác đang trông chờ mòn mỏi.
Bọn họ biết đội trưởng đã đi đổi thịt.
Kể từ sau lần cuối cùng bọn họ ăn thịt, những người này đến cả nằm mơ cũng muốn ăn thịt.
Nhưng không ngờ đến ước mơ của mình lại trở thành hiện thực sớm như vậy.
Ban đầu lựa chọn Diệp Huyền Tân, thực sự là một lựa chọn đúng đắn.
Dưới sự háo hức mong đợi của mọi người, cuối cùng Diệp.
Huyền Tân cũng đã trở về.
Khi nhìn thấy Diệp Huyền Tân, tất cả đội viên đều sững sờ ngay tại chỗ.
Bọn họ đang nhìn thấy cái gì vậy?
Diệp Huyền Tân đang vác một miếng thịt lớn, ít nhất cũng phải hơn hai ba mươi cân, mạnh mẽ đi về phía bọn họ.
Hai mươi cân thịt…bọn họ ngay cả mơ cũng không dám mơ ước xa xỉ như thế.
Bọn họ vốn dĩ còn tưởng rằng đội trưởng nhiều lắm cũng chỉ đổi một hai cân thịt mà thôi…
Không ít người đã rơi nước mắt vì kích động.
Bọn họ có thể thoải mái ăn một bữa thịt, cho dù có chết cũng không sao cả!
Dưới mọi ánh mắt mong đợi của mọi người, Diệp Huyền Tân ném miếng thịt lớn dưới chân Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng.
“Đi thôi, rửa sạch sẻ miếng thịt này, đem đi hầm chín, cắt năm cân cho các anh em ăn”
“Phần thịt còn lại, chỉ cần để trong nồi đun nhỏ lửa là được rồi”
Đỗ Quyên lau nước miếng trên khóe miệng, nói: “Chủ nhân, thật ra mấy người chúng tôi chỉ cần ăn hai cân thịt là được rồi.
Những thứ khác… Những thứ khác anh vẫn nên giữ lại cho mình ăn đi”
Thực lòng mà nói, gần như toàn bộ Linh Thủy này đều do một mình Diệp Huyền Tân thu thập, những đội viên như bọn họ không hề làm cái gì cả, sao có thể không biết xấu hổ mà chia nhau miếng thịt này đâu.
Diệp Huyền Tân nói: “Cứ làm như tôi nói đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...