Chiến Thần Phong Vân


Lý Chính Nghĩa vội nói: “Anh Ưng, chúng ta là người quen, anh ấy là người của Lý gia bọn em, sao lại nói là không rõ gốc rễ được?”
Cảm xúc của Ưng Nhãn lúc này mới xem như dịu đi: “Cậu nói cậu ta cũng là đồng hương?”
Lý Nghĩa Chính đáp: “Đương nhiên rồi, nếu không thì em cũng không mang anh ấy đến đây.

Bọn em đều là anh em tốt, em không chịu được khi em đi theo anh Ưng hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại để mình anh ấy ở trong thôn, thế nên mới mang anh ấy đến đây”
Nguyên nhân mà em nhất định muốn quay lại nhà chính của nhà họ Lý một chuyến, đó chính là mang cậu ấy theo anh Ưng”
Ưng Nhãn nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Anh bạn, có đúng như vậy không?”
Ưng Nhãn là một trong những thủ phạm, Diệp Huyền Tân hận không thể băm Ưng Nhãn thành từng mảnh.

Có điều, cuối cùng anh cũng kiềm chế được cơn tức giận cửa mình.

Anh còn phải trông cậy vào Ưng Nhãn mang anh đi gặp Thánh Chủ, nếu như bây giờ giết anh ta, chỉ sợ không gặp được Thánh Chủ, sẽ không cứu được Lam Khiết.

Anh cứng ngắc gật đầu.

Ưng Nhãn cười haha: “Lý Nghĩa Chính, anh em của của cậu bị liệt cơ mặt à, một chút biểu cảm cũng không có.”

“Tôi còn nghi ngờ cậu ta có vấn đề về trí tuệ, loại người này phản ứng chậm chạp.

Dù có theo tôi, tương lai cậu ta cũng không có nhiều tiền đồ, cũng giống như cố quấn thật nhiều mà căng chết thôi.”
Diệp Huyền Tân nắm chặt tay, hận không thể đạp chết anh †a.

Thằng khốn, dám nói răng anh có vấn đề về trí tuệ và phản ứng chậm chạp … Nếu như không phải vì Lam Khiết, anh sớm đem anh ta chặt thành tám khúc rồi”
Lý Nghĩa Chính sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Ưng Nhãn xong rồi, dám mắng Thần Soái não có bệnh…
Ưng Nhãn n ếu muốn theo tôi, vậy cứ ở lại đây.

Yên tâm, mặc dù não cậu có vấn đề, nhưng mà chỉ cần nghe lời tôi, tôi cam đoan nửa đời sau của cậu ăn no uống đã”
Lại tới rồi!
Không qua bao lâu Lí Nghĩa Hồng trở về, không chỉ nhặt được nhiều củi, anh còn mang theo cả đàn thỏ rừng về.

“Anh Ưng, tặng anh này” Lý Nghĩa Hồng mặt đầy tươi cười dơ thỏ lên.


Được.

Ưng Nhãn hài lòng gật đầu, sau đó nói với Diệp Huyền Tân: “Tên nhóc, siêng năng theo anh em họ học nhiều vào, sẽ làm nên chuyện”
“Đừng có suốt ngày xụ mặt, không sợ biến thành mặt lừa Diệp Huyền Tân: “Tôi nhịn, phải nhịn!”
Có điều trong lòng Diệp Huyền Tân, Ưng Nhãn sớm đã bị kết án tử hình.

Rất nhanh, hương thơm ngào ngạt của thịt gà và thỏ rừng chín rồi.

Ưng Nhãn ném cho Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng một con thỏ nướng, sau đó nhìn Diệp Huyền Tân nói: “Anh bạn, lần đầu gặp mặt, cũng chẳng có gì cho cậu.”
“Thế này đi, con gà nướng này là tôi vừa mới tự tay nướng, cho cậu đấy, làm quà gặp mặt.

Nhưng mà cậu phải gọi tôi một tiếng anh Ưng mới được”
Diệp Huyền Tân đến nhìn cũng không nhìn Ưng Nhãn một cái.

Tôi dám gọi, chỉ sợ cậu không dám trả lời.

Nhìn Diệp Huyền Tân thờ ơ không chút cảm động, Ưng Nhãn tức giận nói: “Mẹ nó, đúng là sắt đá mà.

Lý Nghĩa Chính, người nhà cậu tại sao vẫn còn loài người quái gở này vậy!”
“Hừ, tên nhóc, đợi mà xem, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu sẽ cúi đầu trước tôi cho mà xem”
Ưng Nhãn không tiếp tục để ý đến Diệp Huyền Tân nữa, ngấu nghiến ăn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui