Chiến Thần Phong Vân
Giọng nói của ông hiệu trưởng run run: “Thầy từ đâu mà có nhiều tiền như vậy? Thầy ấy… Làm sao thầy ấy lại có như vậy?
Ngày bình thường cũng không thấy thầy ấy làm ra chuyện gì phạm pháp loạn kỷ cương hết”
Chủ nhiệm Đồng nói: “Ai, trên thực tế ngay cả tôi cũng hiếu kỳ, đến tột cùng là ông ấy lấy tiền từ đâu.
Nhưng mà tôi có hỏi mấy lần, ông ta cũng không nói cho tôi, giữ bí mật rất tốt”
Diệp Huyền Tân: “Được rồi, bớt nói nhảm, đi vào đi”
Chủ nhiệm Đồng lập tức dẫn bọn họ đi vào trong cửa lớn của biệt thự, gõ cửa một cái.
Như cũ không thấy tiếng đáp lại.
Chủ nhiệm Đồng càng dùng sức gõ thêm một cái: “Ông hiệu trưởng, mở cửa ra, là tôi đây.
Tôi tới tìm thây đây”
Vẫn như cũ không có tiếng trả lời.
Kì quái.
Chủ nhiệm Đồng thầm nói: “Ngày bình thường lúc này, hiệu trưởng nhiệm kỳ trước nên ở trong nhà, lúc này làm sao lại không ở nhà”
“Xe của ông ấy còn đang ở đây”
Diệp Huyền Tân: “Không cần để ý tới nhiều như vậy đâu”
Anh dùng một cước đá tung cửa, đi vào.
Trong phòng khách trống rỗng, không thấy một bóng người.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng không làm phiền ai nen chẳng thấy ai xuất hiện.
Diệp Huyền Tân: “Chia ra tìm, nhất định phải bắt được ông †a cho tôi.”
Được rồi!
Ba người chia ra hành động, lần lượt tìm kiếm khắp các căn phòng.
Biệt thự này có diện tích rất lớn, trên dưới ba tầng, gân sáu bảy trăm mét vuông.
Tìm không bao lâu, lầu ba bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của chủ nhiệm Đồng: “Người chết rồi, mọi người tới đây mau, có người chết rồi.”
Hỏng bét!
Trái tim Diệp Huyền Tân lộp bộp đập mạnh một cái, sẽ không phải là hiệu trưởng tiền nhiệm đã chết rồi đi.
Diệp Huyền Tân giống như tia chớp điện, trong chớp mắt xuất hiện ở lầu ba, đứng bên cạnh chủ nhiệm Đồng.
Chủ nhiệm Đồng ngồi phịch ở cửa phòng ngủ, trừng lớn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trong phòng ngủ, khuôn mặt vặn vẹo, hoảng sợ không thôi.
Diệp Huyền Tân vội vàng chạy lên trước, nhìn lại vào bên trong.
Trong phòng ngủ, một người có mái tóc trắng bệch lão đầu đang treo ở bên trên bóng đèn, lắc lư theo gió.
Lưỡi ông ta nhe ra, hai mắt trừng lớn, hai mắt lật lên, sắc mặt tím lạnh, rõ ràng là đã chết từ lâu.
Diệp Huyền Tân vội vàng hỏi thăm chủ nhiệm Đồng: “Ông ta là ai?”
Chủ nhiệm Đồng trả lời, làm cho Diệp Huyền Tân rất thất vọng: “Ông ta chính là hiệu trưởng tiền nhiệm ấy”
Hiệu trưởng tiền nhiệm vậy mà cũng đã chết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...