Sau khi ký hợp đồng, Lý Bảo Khánh cẩn thận liếc nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần nháy mắt với ông ta và ra hiệu rằng ông ta có thể rời đi.
Lý Bảo Khánh vội vàng cúi xuống gật đầu rồi bỏ đi.
Daisy, người đã mất nửa cái mạng, như phát điên lên, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Lý Bảo
Khánh đang rời đi.
Cô ta cắn chặt răng, trong lòng thề rằng hận này nhất định phải trả lại! Diệp Huyền Tần ngồi xuống bàn làm việc, lạnh lùng liếc nhìn nhà cung cấp: “Được rồi, bây giờ tính toán sổ sách của chúng ta thôi.”
“Tôi cần phải bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng cho các người, nói một con số ra đi.
Những người cung cấp dường như đã bị tát vào mặt, má của họ nóng và đau rát.
Hiện trường im lặng một lúc, không ai lên tiếng.
Diệp Huyền Tần thiếu kiên nhẫn nói: “Không phải lúc trước từng người từng người một đều đòi bồi thường sao, bây giờ tôi phải bồi thường tiền vi phạm, tại sao còn chưa có người nào lên tiếng?”
“Nhanh lên, báo cáo số tiền vi phạm mà tôi nợ anh”
Tất cả các nhà cung cấp anh nhìn tôi tôi lại nhìn anh, cảm xúc lẫn lộn.
Trước đây, tập đoàn Đạo Vương phá sản là một điều chắc chắn, họ thấy rằng họ không thể thu được lợi ích dù là nhỏ nhất từ tập đoàn Đạo Vương, vì vậy họ đứng về phía Daisy.
Đứng về phía Daisy, tiền đồ vô lượng.
Nhưng không ai nghĩ rằng tập đoàn Đạo Vương sẽ sống lại một cách thần kỳ khi gặp nguy hiểm.
Không bao lâu nữa tập đoàn Đạo Vương sẽ lấy lại được vinh quang… Không, phải nói là bắt đầu chiếu sáng ảnh hào quang của mình.
Do bây giờ anh đã sở hữu 51% cổ phần của tập đoàn Hồng Sam nên anh được coi là sếp lớn của tập đoàn
Hồng Sam.
Mạnh lại thêm mạnh, tất nhiên sẽ có hiệu quả của phép một cộng một lớn hơn hai rồi.
Họ không thể khiêu khích một kẻ khổng lồ như vậy, kể cả Daisy cũng không trêu chọc nổi.
Diệp Huyền Tần thúc giục một câu nữa, những người cung cấp cuối cùng cũng đã lên tiếng.
“Anh Diệp, anh… đừng tức giận, nghe lời chúng tôi nói “
“Trước đây chúng ta có một chút hiểu lầm.
Những hiểu lầm này là do Daisy gây ra.
Bây giờ Daisy đã rút ra được một bài học.
Anh có nghĩ rằng hiểu lầm này nên được giải quyết không?”
“Tất nhiên, chúng tôi thừa nhận rằng chúng tôi cũng có những trách nhiệm không thể thoái thác được.
Chúng tôi xin thành thật xin lỗi anh Diệp, và mong rằng anh Diệp đại nhân đại lượng.
Đừng chấp nhặt với chúng tôi.”
“Anh Diệp, hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa, sau này khi hợp tác, chúng tôi chắc chắn sẽ đem lại lợi ích lớn nhất cho tập đoàn Đạo Vương.
Cho dù không kiếm ra tiền thì cũng coi như là bằng hữu của anh Diệp.”
Diệp Huyền Tần ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt quét lên xuống người tất cả bọn họ: “Ha ha, tôi thực sự tò mò xem mặt của mấy người dày như thế nào mới có thể nói ra những lời này!”
“Tôi đã đậm cho mấy người một nhát, sau đó giải thích và xin lỗi mấy người.
Mấy người có thể tha thứ cho tôi sao?”
Một câu nói ra, tất cả các nhà cung cấp đều đỏ mặt.
Tuy nhiên, bọn họ đều là thương nhân, tổ chất tâm lý hơn hẳn người thường, cho nên bọn họ không quan tâm đến mặt mũi, cúi gằm mặt tiếp tục cầu xin Diệp Huyền Tần một cách cay đắng.
Diệp Huyền Tần vẫn thờ ơ, chỉ đơn giản là từ chối.
Cuối cùng, các nhà cung cấp cũng bị Diệp Huyền Tần chọc tức.
Một người râu ria đứng lên nói: “Họ Diệp, đừng có được nước ép người quá đáng.
Tôi tặng anh một câu đối nhân xử thế thì nên chừa cho người khác một đường lui, sau này còn gặp lại nhau…
Nói hay lắm!
Diệp Huyền Tần đột nhiên tán thưởng: “Lúc trước khi mấy người ép chết tập đoàn Đạo Vương của tôi, sao tôi không thấy mấy người nói một lời này vậy.”
Râu quai nón nói: “Được rồi, họ Diệp, anh nhất định muốn xé rách mặt nhau chứ gì.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...