Ông ta bị tức ngực và khó thở, ngực ông ta còn nóng và đau rát, bị thể bị sốc vậy.
Ông ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng xương sườn của ông ta đã bị gãy, như thể sắp đâm thủng da rách thịt và lòi ra ngoài.
Ông ta cố nén cơn đau lại, nhổ ra một ngụm nước bọt toàn máu rồi nói: “Cậu… Rốt cuộc cậu là ai vậy… Rốt cuộc cậu tới đây với mục đích gì?”
Diệp Huyền Tần: “Tôi là ai không quan trọng, cái quan trọng là mục đích tôi đến đây thôi” “Để Tiểu Bát đến gặp mặt tôi một lần đi.
Nếu cậu ấy không tới, các người chỉ còn duy nhất một con đường chết mà thôi.”
Đúng là to gan!
Vương Chấn Nam tức giận, quát mắng một tiếng: “Sao Bát gia có thể để cho loại người thấp kém như cậu làm nhục như vậy được chứ.
Một khi Bát gia mà ra tay, chắc chắn cậu sẽ phải chết!”
Lúc này, Vương Chấn Nam vẫn không quên bảo vệ “Bát gia”, điều này đủ để cho thấy bọn họ kinh trọng Bát gia” như thế nào.
Diệp Huyền Tần: “Ồ, xem ra ông vẫn không chịu để cho Tiểu Bát đến gặp tôi à.
Không thành vấn đề, vậy thì tôi sẽ cho mấy người đi gặp Diêm Vương trước đã, sau đó đích thân tôi sẽ tự đi tìm Tiểu Bát.”
Nói xong, Diệp Huyền Tần đã chuẩn bị ra tay.
Dưới sự đe dọa của cái chết, cuối cùng những người này cũng đã biết sợ.
Vương Chấn Nam vội vàng nói: “Được rồi, cậu muốn gặp Bát gia đúng không? Tôi sẽ giúp cậu gặp Bát gia!” “Cậu phải cân nhắc một cách kỹ lưỡng về hậu quả có thể xảy ra, một khi Bát gia mà đã đích thân ra mặt, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng! Nếu cậu không dám chắc mình là là đối thủ của Bát gia thì tốt nhất là hãy từ bỏ ý định này đi.”
Diệp Huyền Tần tò mò nói: “Ồ, rốt cuộc Tiểu Bát đây lợi hại như thế nào vậy, ông thử nói qua một chút xem nào.”
Vương Chấn Nam nói: “Tôi chỉ sợ khi nói ra những chiến công của Bát gia sẽ dọa cho cậu sợ chết mất.
Để tôi nói cho cậu biết điều này, cái người anh hùng chính nghĩa nổi tiếng gần đây chính là…
Nói đến đây, Lý Bảo Khánh đột nhiên cố gắng hết sức chặn lời Vương Chấn Nam lại: “Anh Vương Chấn Nam, mau ngậm miệng lại, đừng nói thêm gì nữa.” “Anh quên mất rằng Bát gia đã dặn dò chúng ta như thế nào sao, không được phép để lộ chuyện này ra ngoài… Ngay tức khắc, vẻ mặt của Vương Chấn Nam lộ rõ vẻ sợ hãi, hoảng hốt, ông ta vội vàng ngậm miệng lại.
Còn Diệp Huyền Tần thì có chút hơi bối rối.
Người anh hùng chính nghĩa? Người anh hùng chính nghĩa là cái gì?
Không phải là cái người Bát gia này giả làm anh hùng chính nghĩa rồi đi khắp nơi đấu tranh cho công lý đấy chứ.
Khả năng cao là như vậy, bởi vì trước đây, khi Bát gia còn song hành cùng với Diệp Huyền Tần, tiếng tăm hành nghề giang hồ của nó được lan truyền rất rộng rãi, động một chút là nó lại tự khoe bản thân mình chính là “hóa thân của công lý, sứ giả duy nhất của công lý”.
Vương Chấn Nam không nói mấy chuyện nhảm nhí nữa, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Bát gia ạ, là em đây, em Vương Chấn Nam đây ạ.
“À dạ, thì là, em gọi điện cho anh vì có chút chuyện.
Chuyện là như thế này.
Có một người đến nhà chúng em gây rối, đánh người nhà của chúng em, phá hỏng việc quản lý tài chính, thái độ lại vô cùng hung hăng, ngạo mạn.” “Vâng, đúng vậy ạ, thậm chí người đó còn làm nhục anh, gọi anh là Tiểu Bát… “Dạ không, Bát gia, oan uổng cho em quá, tuyệt đối không phải là em gây chuyện trước đâu, chính là người đó chủ động ra tay đánh người trước đấy chứ.” “Anh yên tâm, anh cứ yên tâm, em dám dùng danh dự của mình hứa với anh rằng lần này chắc chắn không phải là do em chủ động gây sự trước mà.” “Vâng, vâng ạ, em và các anh em của em sẽ đợi anh trở về và giành lại công lý cho chúng em”
Cúp điện thoại xong, Vương Chấn Nam lại tiếp tục giữ thái độ ngạo mạn như trước đó: “Nhóc con, cậu mau tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn chuẩn bị chờ chết đi.” “Bát gia đã nổi giận rồi.
Bát gia mà đã nổi giận thì cả thành phố đều phải run sợ.
Hôm nay, tính mạng bé tí của cậu sẽ khó mà giữ được.”
Diệp Huyền Tần ung dung, bình chân như vại, nói: “Tôi cũng mong chờ lâu lắm rồi!” Anh bước đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài, hít một hơi thuốc thật sâu.
Vẫn còn rất nhiều những cường giảng giống như Tiểu Bát bị lưu lạc bên ngoài.
Nếu tập hợp được hết nhóm người này lại, chắc chắn sẽ tạo nên một thế lực mạnh mẽ không thể xem thường.
ít nhất thì một phần của Âm Ti không phải là đối thủ của đội này.
Đã đến lúc tập hợp nhóm người này lại một lần nữa để cống hiến cho đất nước.
Sau khi kiên nhẫn đợi mấy chục phút, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng bước chân đầy nặng nề.
Ngay cả toàn bộ sàn nhà cũng đang hơi rung chuyển nhè nhẹ.
Không bao lâu, cửa văn phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.
Một người đàn ông to béo, thân hình mập mạp, khuôn mặt dữ tợn bước vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...