Chiến Thần Phong Vân


“Thời kì đỉnh cao của tập đoàn Diệp Linh có giá trị đã hơn mấy nghìn tỷ.

Một khi con quái vật khổng lồ này ngã xuống, muốn đứng lên được tối thiểu cần đầu tư mấy nghìn tỷ.

“Ở biên giới Đại Hạ có khả năng cho tập đoàn Diệp Linh ba trăm năm mươi nghìn tỷ chỉ có quỹ đầu tư Hồng Sam.

Đương nhiên “bơm” ba trăm năm mươi nghìn tỷ cho tập đoàn Diệp Linh cũng đủ khiến quỹ đầu tư Hồng Sam thiệt hại nặng nề.

“Không nói đến quỹ đầu tư Hồng Sam có đồng ý chịu thiệt hại “bơm tiền cho tập đoàn Diệp Linh không, coi như đồng ý thì tôi cũng có thể thay đổi quyết định của bọn họ.

“Bởi vì người phụ trách bộ phận đầu tư cao cấp của quỹ đầu tư Hồng Sam Lưu Trung Kiên chính là bạn của tôi!”
Câu này của Daisy có lực sát thương rất lớn.

Năm nhà cung cấp hàng sau lưng Diệp Huyền Tần lộ vẻ do dự.

Rốt cuộc, có một nhà cung cấp hàng nói “xin lỗi” với Diệp Huyền Tần rồi chạy ra sau lưng Daisy.

Còn lại bốn nhà cung cấp hàng vẫn ở sau lưng Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần khẽ nói cười với bốn người kia: “Cảm ơn bốn người vẫn tin tưởng tôi.


Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng.

“Mọi người cứ đi về trước, cho tôi bảy ngày.

Bảy ngày sau, tôi sẽ đưa các người lên một tầm cao mới.

Mấy nhà cung cấp hàng dở khóc dở cười, anh Diệp cứ đùa với chúng tôi, không nên “phồng má giả làm người mập”.

Với tình hình của anh hiện tại đã khó giữ mình, lại còn muốn nâng chúng tôi lên vị trí cao hơn…
Mấy nhà cung cấp hàng: “Anh Diệp à, dù lần này chúng tôi có phá sản, đóng cửa thì cũng kiên quyết ủng hộ anh.”
“Cùng lắm chúng tôi làm lại từ đầu, nói không chừng còn có thể sáng lập nên một công ty lớn mạnh hơn.”
“Tôi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, vốn chẳng có gì, bây giờ có gì để sợ.

“Mặc kệ anh muốn làm gì, chúng tôi vẫn kiên quyết ủng hộ anh.”
Tiền bốn nhà cung cấp hàng ra về, ánh mắt Diệp Huyền Tần dừng trên người nhà cung cấp hàng sau lưng Daisy.

“Mấy người muốn đánh đến cùng với tôi luôn sao?” Nhóm người nhà cung cấp kia im lặng chỉ là nở nụ cười lạnh nhìn anh.

Thậm chí còn có người trêu ghẹo: “Anh hãy van xin chúng tôi đi, nếu trông có vẻ đáng thương, biết đầu chúng tôi sẽ phản bội Daisy mà giúp anh đấy”
Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn người nói câu này, anh đáp: “Ông tên là gì?”
Đối phương trả lời: “Lý Bảo Khánh
Diệp Huyền Tần: “Được, tôi nhớ kỹ tên ông, đồng thời xin hãy ghi nhớ, hậu quả của ông không chỉ đơn giản phá sản mà còn chết người.


“Tôi sợ lắm cơ.

Lý Bảo Khánh tỏ vẻ sợ sệt.

Có người chọc ghẹo: “Một con bọ sắp chết mà thôi, ông sợ cái rắm gì.

Lý Bảo Khánh: “Tôi sợ anh ta khoe khoang đến nỗi trời sập xuống, đè chết chúng ta đấy.”
Ha ha ha!
Cười ầm lên.

Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Biết không, lúc ông mắng tôi thì trời của ông đã sập rồi.”
“Mời mọi người trở về, trưa mai hãy đến, tôi cam đoan không thiếu một đồng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng Tất nhiên có thể mang nó rời khỏi đây hay không thì phải coi bản lĩnh của mọi người.

Ha ha!
Đám người kia lại cười to: “Chỉ cần anh mang ra, chúng tôi có thể lấy “Hừ, cho anh thời gian chuẩn bị một ngày.

Nếu trưa mai vẫn không có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, đừng trách chúng tôi độc ác.

“Haiz, ông chủ Diệp à, anh cần gì phải giãy dụa trong đau khổ thế kia.

Dù sao giờ anh có giãy dụa cỡ nào cũng chẳng thể thay đổi vận mệnh của tập đoàn Diệp Linh “Đúng là đồ ngu đần, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”
Nhóm nhà cung cấp hàng bàn luận ầm ĩ rồi ra về.

Diệp Huyền Tần lại quay sang nhìn Daisy: “Còn chuyện gì nữa? Không có thì đi đi, chỗ chúng tôi không chào đón người ngoài.

Haiz!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui