Chiến Thần Phong Vân


Diệp Huyền Tân: “Trong mắt tôi, Tập đoàn Diệp Linh cùng lắm chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi, mà thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.

Tập đoàn Diệp Linh có hay không cũng được.

Cho dù để cho nó phá sản thanh lý, tôi cũng sẽ không bao giờ bán cho côi”
“Được lắm!”
Daisy nở nụ cười: “Anh Diệp đúng là có khí khái, tôi thật muốn nhìn xem anh có thể kiên trì đến cuối cùng hay không!
Nhân tiện, đây là danh thiếp của tôi.

Nếu anh đổi ý thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”
Daisy nở một nụ cười lắng lơ rồi quay lưng bỏ đi.

Diệp Huyền Tân liếc nhìn tấm danh thiếp.
Tấm danh thiếp có đề Daisy là người sáng lập của Tập đoàn Quỳnh Châu.
Diệp Huyền Tân hỏi Độc Lang: “Cậu có biết Tập đoàn Quỳnh Châu không?”
Độc Lang tỏ vẻ mờ mịt: “Anh, Tập đoàn Quỳnh Châu là quân đoàn hay công ty?”
Độc Lang suốt đời giao thiệp với quân đội nên nào biết gì về chuyện thương trường.
Diệp Huyền Tân tùy tiện giữ lấy một nhân viên và hỏi: “Cô có biết Tập đoàn Quỳnh Châu không?”
Cô nhân viên nói: “Tôi biết, đó là một công ty túi da mới khai trương ở con phố này cách đây vài ngày!”
Diệp Huyền Tân: “Mới khai trương? Nói cách khác, trước đây không có Tập đoàn Quỳnh Châu?”
Cô nhân viên gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền Tân cười lạnh liên tục.
Tập đoàn Quỳnh Châu này được thành lập vào thời điểm mấu chốt này, có lẽ chính là vì mục đích thâu tóm Tập đoàn Diệp Linh.
Chủ nhân đứng sau Tập đoàn Quỳnh Châu chắc chắn là là thủ phạm gây nên chuyện lần này!
Diệp Huyền Tân nói với Độc Lang: “Độc Lang, ra lệnh xuống dưới, cho người điều tra thông tin chỉ tiết về Tập đoàn Quỳnh Châu và Daisy.
Một khi có tin tức thì báo cáo cho tôi biết ngay lập tức.”
Độc Lang lập tức gật đầu: “Đã biết!”
Độc Lang không dám chậm trễ, lập tức lấy điện thoại di động ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Diệp Huyền Tân cũng gọi điện thoại cho Từ Lam Khiết, hỏi vị trí của Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết nói: “Em đang ở bệnh viện, Huyền Tân anh mau tới đây đi”
Nghe thấy giọng nói căng thẳng của Từ Lam Khiết, thần kinh Diệp Huyền Tân không khỏi trở nên căng cứng: “Lam Khiết, có phải có chuyện gì hay không?”
Từ Lam Khiết thở dài: “Là Cá Nhỏ… Haiz, Cá Nhỏ gặp phải một số rắc rối.


Anh mau tới đây đi, em và Nam Huyên cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa.”
Diệp Huyền Tân vội vàng nói: “Lam Khiết, em đừng lo lắng, bây giờ anh sẽ nhanh chóng tới đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tân mang theo lo lắng không yên mà vội vàng chạy về phía Bệnh viện Nhân Ái.
Trong Bệnh viện Nhân Ái, Từ Lam Khiết cầm một bịch nước trái cây đi vào phòng bệnh 302.
Từ Nam Huyên đang chăm sóc chu đáo cho Trình Hạ Vũ trên giường bệnh.

Trình Hạ Vũ nói: “Chị ơi, có thể là do em mệt mỏi quá thôi.

Nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi.

Không sao đâu.
Bây giờ Tập đoàn Diệp Linh đang đứng mũi chịu sào, cần có hai chị.
Hai chị không thể xa công ty thời gian dài thế được”
Từ Lam Khiết cười khổ: “Con bé này, công ty không còn nữa thì chúng ta có thể xây dựng lại.


Nhưng nếu em có gì không hay xảy ra…
Haiz, tình huống hiện tại của Tập đoàn Diệp Linh, ước chừng không còn cách nào xoay chuyển nữa rồi, cho dù chúng ta có quay trở lại cũng vô ích.
Em không phải lo lắng những chuyện khác, chỉ cần chuyên tâm hồi phục là được.”
Trình Hạ Vũ thấy không thể thuyết phục được, vì vậy cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngừng thuyết phục bọn họ.
Từ Lam Khiết gọt một quả táo và đưa cho Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, nè, ăn táo đi”
Trình Hạ Vũ lắc đầu: “Chị ơi, em không có cảm giác ngon miệng, ăn không vô.”
Từ Lam Khiết kiên nhẫn thuyết phục: “Ăn một nửa đi.

Bác sĩ nói ăn nhiều táo rất tốt cho cơ thể của em”
Trình Hạ Vũ miễn cưỡng cầm lấy quả táo và cắn một miếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui