Diệp Huyền Tần nói: “Mục tiêu ám sát lần này của cậu có những ai.”
Tài xế nói: “Mục tiêu chủ yếu là Trình Hạ Vũ, mục tiêu tiếp theo là Từ Nam Huyền với Từ Lam Khiết, cùng với tầng lớp lãnh đạo của Tập đoàn Diệp Linh.
Hum?
Câu trả lời của anh ta, nằm ngoài dự đoán của Diệp
Huyền Tần và Độc Lang.
Theo cách nghĩ của họ, mục tiêu chủ yếu là Từ Lam khiết mới đúng.
Diệp Huyền Tần vội vàng hỏi: “Tại sao mục tiêu chủ yếu của các người là Trình Hạ Vũ?”
Tài xế nói: “Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách làm theo mệnh lệnh thôi.”
Diệp Huyền Tần mắng một câu: “Đồ ăn hại.
Độc Lang: “Anh, có lẽ anh ta chính là một tên sai dịch trong bọn cướp đường, muốn thám thính tin tức quan trọng, còn phải đến thôn Đông Ngụy, tìm cứ điểm của bọn cướp đường.
Diệp Huyền Tần nói: “Chiến thần Côn Luân, ra đi, ông đưa cậu ta về Tập đoàn Diệp Linh, bảo vệ khiết Nhi bọn họ.”
“Sát Lang, ông Sở, Vô Danh, ông trưởng thôn, cùng với Hổ Vương theo tôi với Độc Lang đến thôn Đông Ngụy, tìm cứ điểm của bọn cướp đường”
Mấy bóng người đâm thủng màn đêm, xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền Tần.
Chính là chiến thần Côn Luân bọn họ.
Vài người chán nản: “Nấp kĩ như vậy mà cũng bị cậu phát hiện ra, đúng là thất bại mà”
Bọn họ chia nhau ra hành động, chiến thần Côn Luân đưa bọn cướp đường về Tập đoàn Diệp Linh, bảo vệ Từ Lam Khiết bọn họ.
Còn Diệp Huyền Tần, Độc Lang bọn họ thì đến thôn Đông Ngụy.
Điều khiến họ không ngờ đến là thôn Đông Ngụy cách thủ đô không xa.
Điều này khiến Diệp Huyền Tần nổi trận lôi đình.
“Lúc trước bọn cướp đường hoạt động bên đồng hoang phía bắc, ảnh hưởng không lớn, nên tôi cũng lười để ý đến bọn họ.
Hôm nay bọn họ lại chạy đến dưới chân vua làm loạn, thậm chí muốn làm hại người nhà tôi, lần này nhất định phải trừ tận gốc bọn cướp đường.
Độc Lang lập tức nói: “Anh, yên tâm được rồi, cứ để em lo.”
“Chúng ta căn cứ vào cứ điểm nhỏ này, tìm đến cứ điểm lớn của bọn cướp đường.
Em dẫn đại đội Bắc Lang của em, san bằng cứ điểm lớn của bọn cướp đường, không chừa con đường sống nào cả.
Diệp Huyền Tần trầm giọng nói: “Ừm, cứ lấy trước cứ điểm nhỏ này rồi tính tiếp.
“Sát Lang, ông Sở, Vô Danh, ông trưởng thôn, HỔ Vương, mọi người bao vây chặt thôn Đông Ngụy này, không được cho bất cứ ai hoặc động vật nào chạy ra ngoài”
Thuộc hạ nhận lệnh!
Sát Lang, ông Sở cùng với những người khác lập tức chia ra bốn hướng, bao vây thôn Đông Ngụy từ nhiều phía.
Diệp Huyền Tần nói với Độc Lang: “Đi thôi, đi vào với tôi.
Lát nữa không được giết người vô tội, người dân trong thôn này là vô tội”
Độc Lang gật đầu: “Anh yên tâm đi, có khi nào em làm trái mệnh lệnh đâu?”
Hai người một trước một sau, sải bước vào trong thôn
Đông Ngụy.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, trong thôn tĩnh mịch, yên bình, không nhìn ra được chút kỳ lạ nào.
Diệp Huyền Tần đi vòng quanh thân một lát rồi chau mày nói: “Tình hình có chút xấu
Độc Lang không chờ được nữa nói: “Anh, anh nhìn ra chỗ nào không đúng rồi sao? Em không nhìn ra chỗ nào khác thường cả
Diệp Huyền Tần nói: “Cậu không nhận ra trong thôn rất yên tĩnh, không có một bóng người sao?”
Độc Lang nói: “Anh, bây giờ là rạng sáng, người dân vẫn chưa dậy là chuyện bình thường mà
Diệp Huyền Tần lại lắc đầu nói: “Không, cậu không hiểu.
Thôn này sống chủ yếu bằng việc trồng rau trong môi hình nhà kính, sáng sớm chính là thời gian hạt đậu chín muồi, người dân nên dậy sớm hải đậu rồi.”
“Nếu không muộn thêm chút nữa, mặt trời mọc lên, nhiệt độ trong nhà kính sẽ tăng lên, không có ai ở trong nhà kính được.
Độc Lang nói: “Thế…Anh nói xem có khi nào người dân ở thôn này khá lười không?” Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Cho dù có lười, cũng không thể trơ mắt nhìn rau thối rữa trong nhà kính, bỏ đó không quan tâm được.
Độc Lang nói: “Anh, thể tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Diệp Huyền Tần: “Đợi thêm lát nữa vậy, xem thử có người dân nào xuất hiện không
Vâng.
Hai người tiếp tục dạo quanh thôn, lén lút đi một vòng.
Đừng nói là bọn cướp đường nữa, ngay cả một người dân cũng không thấy.
Mặt trời dần dần hiện lên, chiếu sáng thôn xóm nhỏ này.
Thôn xóm nhìn có vẻ bình thường hơn rồi, chỉ là một thôn làng bình thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...