Bich bich!
Trong lòng tên tài xế đột nhiên kinh sợ.
Hắn ta không nghĩ đến đối phương lại biết rõ thân phận cướp đường của bọn hắn, xem ra đối phương không phải là loại người bình thường.
Lần này mình đã chọc vào phiền toái rồi.
Nhưng mà không sao cả, đầu rơi máu chảy, chết thì chết.
Tên tài xế ngậm miệng không chịu nói: “Tao không biết mày đang nói gì.
Diệp Huyền Tần cố gắng kiềm chế tức giận, hỏi lại: “Vị trí của bọn cướp đường ở đâu?”.
ngôn tình hài
Tài xế vẫn giữ thái độ cứng đầu: “Tao không biết.”
Ha ha.
Diệp Huyền Tần đã cạn hết sức nhẫn nại: “Được lắm, lâu rồi tạo không gặp được tên nào cứng đầu như vậy, dám khiêu khích người của tao như vậy.
Tên tài xế nói: “Mày muốn giết cứ giết, đừng đứng đây nói nhảm nhiều nữa.
“Nhóm cướp đường bọn tao từ trước đến giờ rất oai phong, không sợ chết.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh lẽo: “Mày nghĩ nhiều rồi, mày muốn chết, thế thì có lợi cho mày quá.” Độc Lang nói: “Anh, hay là em tìm một vài tên to con đến chăm sóc cho nó thật tốt nhé?” Diệp Huyền Tần xua tay nói: “Không cần, tôi tự có cách.”
Diệp Huyền Tần tự mình xuất ra khí hình thành một chiếc lưới mười ba châm.
Một cây ngân châm cắm vào trong huyệt của hắn đau đón.
Hu!
Tài xế đau đớn ngã xuống hít một ngụm khí lạnh, nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: “Hừ, chỉ đơn giản vậy sao, bọn mày chỉ làm được vậy thôi à? Đừng để tao phải coi thường chúng mày”
Diệp Huyền Tần vẫn bình tĩnh thong thả, anh lại phóng ra thêm một cây ngân châm.
Lần tiếp theo!
Cả người tên tài xế đau đớn hít sâu, không kìm được chửi bậy một tiếng.
Thật mẹ nó đau quá, rõ ràng chỉ là một cây châm, làm sao lại đau giống như bị xuyên vào tim vậy chứ?
Động tác trên tay Diệp Huyền Tần không dừng lại, từng cây từng cây ngân châm, liên tiếp không dừng đâm vào bên trong cơ thể tên tài xế.
Mỗi một cây châm đâm sâu vào, tên tài xế lại đau đớn hơn.
Trên thực tế lúc cây chậm thứ tư được phóng ra, tên tài xế dã đau không chịu nổi, trong miệng vẫn lảm nhảm “Người có thể chết nhưng không thể chịu nhục.
Diệp Huyền Tần vừa nghe hắn ta nói xong thì cứ một câu lại một cây ngân châm.
Lúc này, tên tài xế đã đau đến cấp mười, tương đương với sự đau đớn của phụ nữ lúc sinh con.
Cả người hắn bây giờ đã rời rã ra rồi, cảm giác lại một cây châm đâm vào thì bản thân hắn sẽ đau đến chết.
Hắn vội vàng cầu xin tha thứ: “Hãy tha mạng cho tôi, hãy tha cho tôi.
Tôi sẽ phối hợp với anh, tôi sẽ phối hợp với anh…
Độc Lang: “Gọi bố đi!”
Tài xế: “Bố, bố”
Độc Lang: “Gọi ông nội.” Tài xế: “Ông nội, ông nội
Độc Lang bĩu môi: “Con mẹ nó, ban đầu tao cứ tưởng xương cốt bọn cướp đường cứng rắn lắm, nhưng chỉ được vậy thôi à.”
Tên tài xế sắp khóc đến nơi rồi, không phải là xương cốt của bọn hắn mềm yếu, mà thật ra là thủ đoạn của người này quá cmn biến thái rồi!
Hắn ta đã từng đi ra trong mưa b bão đạn giết chóc, cảm giác năm đó trong người mình đã có rất nhiều đạn rồi, cũng không mạnh bằng cảm giác đau đớn khổ sở mà cây châm này đưa lại cho hắn.
Mấy cây châm này rốt cuộc là châm gì vậy không biết, là kim may của Đông Phương Bất Bại sao?
Diệp Huyền Tần ép hỏi hắn: “Nói, vị trí của bọn cướp đường ở đâu hả?”
Tên tài xế đột nhiên cắn chặt răng, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát.
Cướp đường, có thể chết nhưng không chịu nhục, càng không thể đầu hàng.
Hắn quyết định lấy cái chết để chứng minh.
Nhưng Độc Lang đã sớm phòng bị hắn sẽ làm vậy, hắn vừa định cắn lưỡi, Độc Lang đã đạp cho hắn một phát, đạp mãi đến lúc hắn bị trật khớp hàm.
Cùng lúc đó hắn ta còn móc ra dao găm, đâm vào trong miệng tên tài xế, quét qua một vòng.
Răng và lợi của tên tài xế đều bị Độc Lang gọt qua một lượt.
Một lúc sau, miệng của tên tài xế đã thành một hố máu, máu tươi phun ra ngoài, tình cảnh máu tươi tàn nhẫn.
A!
Tên tài xế đau đến chết đi sống lại, lăn lộn trên mặt đất.
Diệp Huyền Tần lại móc ngân châm ra: “Mày còn không chịu nói? Trông thấy ngân châm của ta còn không đủ khủng khiếp hả?”
“Tôi nói, tôi nói…
Vừa nhìn thấy ngân châm tiếp, tên tài xế đã sợ đến điên luôn, liên tục cầu xin tha thứ: “Ở phía thôn Đông, vị trí ở thôn phía Đông”
Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Đi về phía thôn Đông? Là một cái thân nhỏ? Tổ chức cướp đường lớn như vậy, sao căn cứ lại ở trong một cái thôn nhỏ như vậy chứ?”
Tên tài xế vội vàng giải thích: “Căn cứ này là căn cứ nhỏ, là do cướp đường tạm thời lập ra, làm như vậy để thuận tiện cho lần hành động ám sát này.
“Tổng bộ của cướp đường thì tôi cũng không biết.
Tôi chỉ là một thành viên nhỏ trong nhóm cướp đường, tôi chỉ biết như vậy thôi, xin anh hãy tha mạng cho tôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...