**********
"Hôm nay, nếu bà không giải thích rõ ràng nguồn gốc của một trăm bốn mươi triệu này thì cứ chờ mà vào tù đi."
"Còn nữa, nếu bà không thể chứng minh được mấy thứ hàng nhái này được mua từ cửa hàng Nhất Đóa thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Lúc này đây, người phụ nữ trung niên nọ gần như sụp đổ.
Đối mặt với Hạ Nhất Hàng, bà ta đã không có sức chống đỡ, huống hồ còn thêm một bí thư Trương.
Người phụ nữ nọ không chịu thêm được nữa, bà vội vàng nói: "Tôi nói, tôi sẽ khai hết mà."
Nói hết!
Hạ Nhất Hàng lấy điện thoại di động ra, ghi âm lại khẩu cung, nhỡ sau này bà ta lại phản cung.
Người phụ nữ trung niên nói: "Một trăm bốn mươi triệu này là do một người anh em đưa cho tôi, cậu ta bảo tôi tới đây mua quần áo, cứ tiêu cho hết một trăm bốn mươi triệu này."
"Đương nhiên là tôi phải đồng ý một chuyện tốt như vậy rồi, thế là tôi tiêu sạch một trăm bốn mươi triệu để mua đồ." Đọc truyện hay trên TruyệnApp
"Ai ngờ cậu ta lại bảo mang hết chỗ quần áo mới đó về, cầm mấy món hàng nhái này đến cửa hàng Nhất Đóa để đổi."
"Lúc đầu tôi cũng không đồng ý.
Bởi vì nhìn chất lượng mấy bộ đồ hàng nhái này kém như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là đồ mua được ở Nhất Đóa rồi, chắc chắn người ta sẽ không cho trả hàng."
"Nhưng mà cậu ta nói, không cần thiết phải được cho đổi trả, chỉ cần tôi đến đó quậy phá một hồi, thu hút nhiều người đứng xem, chỉ cần một người vây em thì sẽ cho tôi ba trăm rưỡi.
Cho nên tôi mới cãi lộn..."
Chân tướng đã rõ ràng, quần chúng vây xem không nhịn được mà tức giận mång mỏ.
"Hừ, tôi đã biết như thế từ trước mà."
"Không ngờ trên đời này còn có người như vậy, chỉ vì muốn hạ nhục thanh danh của người khác mà không chừa thủ đoạn nào cả."
"Người như vậy nên chịu sự trừng phạt của pháp luật"
"Tôi đã nói với mọi người rồi, cửa hàng Nhất Đóa không bao giờ bán mấy thứ hàng nhái như vậy, mấy người lại không tin, lần này đã tin chưa?"
Từ Lam Khiết cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bảo vệ được danh tiếng cho Nhất Đóa.
Trình Hạ Vũ hỏi người phụ nữ nọ: "Vậy người xúi giục bà vu oan giá họa cho Nhất Đóa đâu rồi? Dẫn chúng tôi đi tìm hắn."
Hạ Nhất Hàng lại nói: "Được rồi, không cần tìm đâu, có lẽ hắn ta đã cao chạy xa bay rồi."
Vừa nói, Hạ Nhất Hàng lật tìm trong đống hàng giả mà người phụ nữ họ mang tới, tìm thấy một chiếc cúc áo.
Anh ta đập vỡ cái cúc áo này ra, trong đó là một thiết bị điện tử tinh vi.
Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Hạ Nhất Hàng giải thích: "Đây là máy nghe lén loại nhỏ, đối phương nghe thấy sự tình bại lộ thì chắc chắn đã chạy trốn trước rồi."
Trình Hạ Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, tôi sẽ không buông tha cho hắn ta đâu.
Cho dù có bỏ ra bất cứ giá nào, nhất định tôi cũng phải tìm cho được hắn."
Hạ Nhất Hàng nhìn về phía bí thư Trương: "Bí thư Trương này, không biết ông có suy đoán gì về hung thủ đứng đằng sau vụ này không?"
Hạ Nhất Hàng đã nhận ra từ trước, bí thư Trương đã cố ý nhắm vào tập đoàn Diệp Linh, xưa nay ông ta không thù không oán với tập đoàn này, vậy nhất định là do có người đứng sau lưng xui khiến ông ta làm như vậy.
Mà người xúi giục ông ta, tán chín phần mười cũng chính là hung thủ phía sau đã mua chuộc người phụ nữ trung niên đó.
Bí thư Trương lắc đầu nói: "Hiện giờ tôi cũng không có suy đoán gì, nhưng mà mọi người yên tâm, đích thân tôi sẽ điều tra chuyện này."
"Cửa hàng Nhất Đóa và tập đoàn Diệp Linh đều là các xí nghiệp tư nhân xuất sắc của Đại Hạ ta, hằng năm tạo ra nhiều giá trị kinh tế không thể đo đếm được, là công thần kinh tế của Đại Hạ, chúng tôi không cho phép có bất kỳ ai âm thầm ném đá giấu tay với những công thần này."
Lần này bí thư Trương lại tán dương tập đoàn Diệp Linh, dù bỏ bao nhiêu tiên cũng không thể mua được, mấy người Từ Lam Khiết cảm thấy vô cùng kích động.
Hạ Nhất Hàng nói tiếp: "Bí thư Trương, theo tôi thấy thì không bằng
.