Chiến Thần Phong Vân


Ha ha ha ha!
Trương Nặc Thuỷ cười lạnh: “Bà nói cái gì? Bà có giỏi thì lặp lại một lần nữa thử xem?” Lộ Tây nói: “Bây giờ tôi nghèo túng như thế này tất cả đều là do ông ban tặng đấy, ông nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi.

Cút mẹ nhà bà đi!
Trương Nặc Thuỷ mở miệng chửi: “Bà mẹ nó đã không giúp gì được cho ông đây, còn bảo hại quan hệ giữa Tập đoàn Michelle với ông đây trở nên vô cùng căng thẳng.

Bây giờ còn già mồm muốn tôi phải chịu trách nhiệm với bà nữa à?” “Ông đây không giết chết bà đã là may mắn cho bà lắm rồi đấy.

“Biến khỏi đây đi, nếu không ông đây sẽ khiến cho bà sống không bằng chết!”
Lộ Tây thở dài: “Vậy thì...!được rồi.

Nếu như tổng giám đốc Trương đã vô tình vậy thì cũng đừng nên trách tôi vô nghĩa.

Lộ Tây quay người đi về phía cửa trước.

Từ từ đã! Trong lòng Trương Nặc Thuỷ bỗng chốc nhảy lộp bộp, nhận ra được sự việc có chút không ổn anh ta hỏi: “Bà có ý gì?”
Lộ Tây nói: “Theo như tôi biết, hai tên nhóc mà ông phải đến hầu hạ cho tôi cũng đã từng hầu hạ qua ông.


Chính xác mà nói, đó chính là “bạn gái” của ông đúng không?” “Ha ha ha ha ha, thật không ngờ đấy, một người đàn ông đầy vẻ nam tính như vậy, lại thích chuyện đồng tính như thế này, đáng tiếc, đáng tiếc thật đấy." “Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài...!chậc chậc, ba chữ Trương Nặc Thuỷ này có phải sẽ thối khắp mấy con phố luôn hay không? Ông nói xem
Khốn nạn.

Trương Nặc Thuỷ ngay lập tức máu dồn lên não, ánh mắt ông ta như muốn nứt ra.

Nhất định là do hai tên mặt trắng chết tiệt kia tiết lộ sở thích của ông ta ra ngoài.

Hai người bọn họ nên chết luôn đi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chuyện này trăm phần trăm không thể bị truyền ra ngoài được.

Nhưng mà ông ta lại không cam lòng bao nuôi người như Lộ Tây.

Cuối cùng, Trương Nặc Thuỷ đã có chủ ý muốn giết người.

Đúng lúc, chỗ “Vương” bên kia cũng đang thiếu người.

Trương Nặc Thuỷ hỏi: “Lộ Tây, chẳng lẽ bà thật sự muốn ở lại công ty của tôi làm việc, không muốn trở về nước luôn nữa hay sao?”
Lộ Tây lắc đầu: “Chuyện này tôi không nghĩ đến, cũng không thể trở về được.

Đại sứ Jack từ trước tới nay luôn nói một là một, ông ta đã nói xóa bỏ quốc tịch của tôi thì nhất định sẽ xóa bỏ quốc tịch của tôi.”
Trương Nặc Thuỷ: “Bà có muốn từ bỏ mọi thứ trước kia, cống hiến sức lực cho tập đoàn Hoàn Kỳ của tôi hay không?” Lộ Tây gật đầu: “Đương nhiên là tôi muốn”
Trương Nặc Thuỷ: “Được, vậy thì được rồi, tôi sẽ cho bà một cơ hội.

Đi theo tôi!”
Lộ Tây không giấu được vẻ mừng rỡ trên mặt, đi theo sau Trương Nặc Thuỷ.

Trương Nặc Thuỷ lái xe, dẫn theo Lộ Tây đi thẳng một đường tới điền trang nhà ông ta.

Điền trang của nhà Trương Nặc Thuỷ rất rộng, chiếm diện tích gần một ngàn mẫu, trong đó có hơn mười ngôi biệt thự lớn nhỏ liền kề, san sát nhau.

Dựa vào điểm này, đủ để thấy khả năng kinh tế của tập đoàn Hoàn Kỳ rất mạnh.


Trương Nặc Thuỷ dẫn theo Lộ Tây, đi đến tòa nhà ở chính giữa.

Căn biệt thự này chính là căn biệt thự xa hoa nhất, lộng lẫy nhất, là nơi nghỉ ngơi của nhiều đời gia chủ nhà họ Trương.

Bước vào biệt thự, ngay cả Lộ Tây cũng bị sự xa hoa lộng lẫy của căn biệt thự làm cho ngạc nhiên.

Chỉ sợ ngay cả tập đoàn Michelle cũng không có bày trí sang trọng và phô trương tới như vậy.

Trương Nặc Thuỷ nói: “Bà Lộ Tây, ngồi đây đợi một chút.

Tôi đi gặp bố tôi một lát rồi sẽ dẫn bà đến gặp ông “Tôi tin rằng bố tôi nhất định sẽ trọng dụng bà thôi.” Lộ Tây vội vàng gật đầu: “Cảm ơn, tổng giám đốc Chí
Trương Nặc Thuỷ bước lên thang máy, đi thẳng tới tầng cao nhất của biệt thự
Căn phòng trên tầng cao nhất của biệt thự được trang bị khóa vân tay, chỉ có vài người được chỉ định mới có thể thông qua kiểm tra vân tay để tiến vào.

Trong phòng khách rộng rãi tối, cái gì cũng nhìn không thấy, cửa sổ từ sớm đã bị ván gỗ đóng đầy đinh chắc chắn che lại, hoàn toàn không bị một tia ánh sáng nào xuyên thấu chiếu vào.

Bầu không khí nơi này có chút âm u, kỳ dị, khiến cho người ta có cảm giác sởn cả gai ốc.

Trương Nặc Thuỷ lấy ra một cái chén đèn minh đăng nhỏ, mới miễn cưỡng nhìn thấy đường đi.

Ông ta rón rén bước vào mở cửa phòng ngủ.


Cửa phòng ngủ cũng giống như căn phòng đều có trang bị khóa vân tay.

Trương Nặc Thuỷ nhẹ nhàng gõ cửa, gọi khẽ một tiếng: “Vương, là tôi, Trương Nặc Thuỷ!”
Bên trong truyền tới một giọng nói thô lỗ khàn khàn “Vào đi!”
Ông ta lập tức dùng vân tay mở khóa, sau đó tiến vào.

Cửa sổ trong phòng ngủ cũng bị bịt kín hoàn toàn, thực sự là có giơ cả bàn tay ra trước mặt cũng không thể thấy rõ năm ngón tay.

Trong phòng còn có mùi ẩm mốc bốc lên, khiến cho người khác cực kỳ khó chịu.

Trương Nặc Thuỷ cẩn thận nửa quỳ trên mặt đất: “Vương!”
Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn kia lại lần nữa truyền đến: “Tìm ta có việc gì?”
Trương Nặc Thuỷ: “Thuộc hạ không có năng lực làm việc, không giành được quyền hợp tác của dự án Michelle.

Xin Vương trách phạt thuộc hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui